Cuối tuần, tại một ngôi nhà ở khu phố cổ của Bắc Thành.
Cánh cửa chống trộm bằng kim loại trước mặt Hạ Diên Điệp mở ra.
Trên mặt bà cụ Tang là nụ cười hiền lành, dựa vào cạnh cửa: “Tiểu Diên Điệp tới đấy à?”
Giọng uốn lưỡi ở âm cưới chọc Hạ Diên Điệp cười híp mắt: “Bà Tang, cháu lại tới quấy rầy bà đây.”
“Có gì mà quấy rầy chứ? Nếu không phải bà biết cháu bận rộn, bà còn ước gì ngày nào cháu cũng tới quấy rầy bà ấy chứ.” Tang Mỹ Chi mỉm cười đón cô vào, sau đó lại bất ngờ liếc nhìn phía sau Hạ Diên Điệp.
“Haiz, hôm nay Tiểu Liệt không đi cùng cháu à?”
Nhắc tới đây, nụ cười của Hạ Diên Điệp hơi ảm đạm, cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Công ty của anh ấy… gần đây bề bộn nhiều việc, không dứt ra được, cháu chỉ có thể tới đây một mình thăm bà thôi. Bà đừng trách anh ấy nhé.”
“Cháu nói gì vậy chứ…”
Bà cụ Tang đóng cửa chống trộm lại rồi quay người bước vào nhà.
Như thường lệ, thỉnh thoảng Hạ Diên Điệp sẽ đến đây vào cuối tuần, vừa trò chuyện với bà ấy vừa rửa rau củ và hoa quả, chuẩn bị đồ ăn. Sau khi dọn dẹp xong, cô sẽ bưng ra rồi cùng ăn cơm với bà cụ Tang.
Hôm nay có một ngoại lệ.
Bà cụ đã lớn tuổi khó tránh khỏi thị lực càng ngày càng kém, ở nhà thường không bật tivi, may mắn là thính lực vẫn tốt nên chỉ nghe radio.
Khi Hạ Diên Điệp đang bê bát canh nghêu cuối cùng từ bếp ra ngoài, cô nghe thấy bà cụ Tang nói: “Tiểu Diên Điệp, cháu tới đây nghe thử xem có phải trong radio đang nói về công ty của Tiểu Liệt không?”
“Dạ?”
Hạ Diên Điệp bưng canh đặt lên bàn ăn, tháo găng tay cách nhiệt ra, lắng nghe giọng của người dẫn chương trình trong kênh radio.
Trong đó đang nói về tình cảnh khó khăn của Công nghệ kỹ thuật Helena trong vòng gọi vốn Pre-C.
Đôi mắt Hạ Diên Điệp tối xuống, cô chỉ cười cười đặt găng tay sang một bên, cầm muôi và cái bát nhỏ ở bên cạnh lên múc canh cho bà cụ Tang: “Không ngờ bà lại chú ý tới tin tức kinh tế trong nước như vậy.”
“Không được đánh trống lảng.”
Bà cụ Tang giả vờ tức giận: “Có đúng là công ty công nghệ của Tiểu Liệt đang gặp khó khăn về tài chính không?”
Nhìn thấy bà cụ Tang kiên trì, Hạ Diên Điệp bất đắc dĩ đành phải nói cho Tang Mỹ Chi biết nguyên nhân kết quả của sự việc.
Nói một lúc đại khái cũng đã nói xong.
Bà cụ Tang nghe vậy sắc mặt sa sầm : “Tên Du Hoài Cẩn này đã quên lai lịch của mình rồi sao? Cậu ta lại dám coi thường Tiểu Diên Điệp của chúng ta. Làm người không thể quên gốc gác của mình như thế được.”
Hạ Diên Điệp giật mình, không kìm được bật cười: “Chú Du không hề quên gốc gác của mình. Cho đến nay, năm nào vùng núi của bọn cháu cũng nhận được Quỹ xóa đói giảm nghèo đặc biệt từ nhóm của họ, ngoài ra bọn họ còn xây dựng hai trường học ở đó nữa. Về phần chuyện giữa Du Liệt và cháu, có lẽ là cũng là vì cha mẹ suy nghĩ cho con cái nên chú ấy không muốn chấp nhận cũng là chuyện thường tình.”
“Chuyện thường tình cái gì? Rõ ràng Tiểu Diên Điệp của chúng ta rất ưu tú, đổi lại là những người có cùng cảnh ngộ khác, đâu phải ai cũng phấn đấu được như cháu của ngày hôm nay?”
Không khuyên giải còn ổn, càng khuyên bà cụ Tang càng nổi đóa.
Hạ Diên Điệp dở khóc dở cười, chỉ có thể nói đùa: “Nếu bà là bậc cha chú trong nhà Du Liệt thì cháu sẽ được lợi nhiều đấy.”
“Đúng vậy.” Bà cụ hơi tiếc nuối: “Nếu không phải Tiểu Hoài Thư được đính ước từ nhỏ, có lẽ giờ cháu đã là cháu dâu của bà rồi.”
Hạ Diên Điệp mỉm cười phụ họa.
Cô biết Tang Mỹ Chi có một đứa cháu trai duy nhất, không biết tên đầy đủ mà chỉ thỉnh thoảng nghe bà ấy nhắc tới, chính là vị “Tiểu Hoài Thư” kia. Lần nào nghe thấy Hạ Diên Điệp cũng thấy buồn cười.
“Vừa rồi cháu có nói Du Liệt không muốn nhận tiền đầu tư nước ngoài?” Tang Mỹ Chi ngẫm lại: “Vì sao lại như vậy?”
Hạ Diên Điệp suy nghĩ một lát: “Bọn cháu chưa bao giờ nói về vấn đề này, nhưng cháu nghĩ hẳn là liên quan tới tình cảnh khó khăn của ngành hàng không vũ trụ trong nước ở thế kỷ trước tới thế kỷ này. Dù sao vốn anh ấy cũng muốn vào Sở nghiên cứu của nhà nước. Tuy vì…”
Ánh mắt cô gái hơi lóe lên, nhưng lại nhanh chóng dùng nụ cười che đậy: “Mặc dù anh ấy chưa thành công, nhưng có lẽ anh ấy không muốn vốn nước ngoài tham gia vào việc nghiên cứu và phát triển lĩnh vực hàng không vũ trụ của công ty mình.”
“Người có nguyên tắc rõ ràng như vậy trong giới tư bản rất hiếm.” Tang Mỹ Chi cười nói: “Thế nhà đầu tư là người Hoa thì có thể cân nhắc đúng không?”
“Hả?” Hạ Diên Điệp giật mình, nghi hoặc quay đầu lại.
“Con trai bà làm việc liên quan đến tài chính ở Châu Âu. Bà nhớ là có lần đã nghe họ nói bên đó có một nhà đầu tư người Hoa thành lập một công ty đầu tư mạo hiểm có tiếng ở Châu Âu, quy mô cũng khá lắm. Hai năm nay hình như người kia có ý phát triển ở trong nước, chỉ là chưa tìm được dự án hợp ý thôi…”
Sau khi sửng sốt một lúc, Hạ Diên Điệp hơi hồi hộp: “Bà có biết nhà đầu tư người Hoa kia là ai không?”
“Tần Tể Đồng, Tể Đồng trong ‘biển châu chung tể dữ quân đồng’.”
Hai mắt Hạ Diên Điệp sáng rực lên, đặt bát canh vào trong tay bà cụ Tang: “Cám ơn bà! Bây giờ cháu sẽ quay về nhờ người bạn làm luật sư điều tra giúp cháu!”
“Này! Còn chưa ăn cơm nữa đấy!” Bà cụ Tang giơ đũa lên.
“Cháu không ăn nữa, bà cứ từ từ dùng bữa nhé!”
“…”
Tang Mỹ Chi mỉm cười bất đắc dĩ, cô bé vốn luôn điềm tĩnh và không thể hiện quá nhiều cảm xúc dù xảy ra chuyện gì, giờ đang vội vã chạy qua chạy lại trong phòng khách luống cuống tay chân thu dọn chìa khóa và áo khoác.
Hạ Diên Điệp không quên xin lỗi bà ấy trước khi rời đi: “Tạm biệt bà, lần sau nhất định cháu sẽ bù cho bà bữa khác.”
“Đi đi.”
Tang Mỹ Chi mỉm cười vẫy tay.
Sau khi cửa đóng lại, bà cụ ngồi một mình trong căn phòng trống trải, suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy cầm điện thoại di động đặt ở bên cạnh bàn lên.
Trong lịch sử cuộc gọi thì Hạ Diên Điệp gọi cho bà ấy nhiều nhân, tiếp đó là các số điện thoại quốc tế.
Tang Mỹ Chi dựa vào ghế sofa, chậm rãi ngồi xuống và bấm số.
Mười giây sau, cuộc gọi được kết nối.
“Mẹ?” Người kia có vẻ ngạc nhiên: “Sao mẹ lại chủ động gọi cho con? Ở nhà xảy ra chuyện gì à?”
“Con đang rủa mẹ phải không?” Bà cụ tức hầm hừ.
“Sao có chuyện đó được?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười than thở: “Mẹ nói đi, con nghe đây.”
“Con còn nhớ Tiểu Diên Điệp mà mẹ từng đề cập với con không?”
“Người mà lần nào nói chuyện điện thoại mẹ cũng nhắc tới đúng không ạ?”
“Có một công ty tên là Công nghệ kỹ thuật He cái gì lena đó.” Bà cụ Tang cố gắng nhớ: “Làm về lĩnh vực tên lửa, con có biết không?”
“Công nghệ kỹ thuật Helena?”
“Ừ, đúng rồi.”
“Một công ty mới thành lập, là kỳ lân của ngành thương nghiệp hàng không vũ trụ, con có nghe qua.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia hơi dừng lại: “Nghe nói vì một số nguyên nhân riêng tư của người sáng lập nên vòng gọi vốn Pre-C của họ đang gặp trục trặc. Mẹ gọi điện cho con không phải là vì…”
“...”
Hạ Diên Điệp không hề biết sau khi mình rời đi, trong nhà bà cụ Tang đã diễn ra một cuộc nói chuyện xuyên quốc gia như thế nào.
Sau khi lên xe để đi về, Hạ Diên Điệp gọi điện thoại cho Kiều Xuân Thụ ngay trên xe.
Đối tác của luật sư Kiều là bộ phận phi tố tụng của bộ Tài chính, từng thực hiện điều tra tài chính của không ít ngân hàng đầu tư và công ty. Phòng luật sư của bọn họ cũng liên quan rất nhiều tới nghiệp vụ xuyên quốc gia.
Về phương diện tin tức thì tìm cô ấy là nhanh gọn nhất.
Kiều Xuân Thụ cũng rất thoải mái, theo cô ấy nói thì quả thật có trình độ kiếm cơm dựa vào tin tức. Chẳng mấy chốc, Kiều Xuân Thụ đã điều tra xong tin tức liên quan và gọi điện thoại lại cho Hạ Diên Điệp.
“Công ty đầu tư Tể Đồng này rất nổi tiếng trong số các công ty đầu tư mạo hiểm ở Châu Âu. Thậm chí nó còn được chọn vào bảng xếp hạng các công ty đầu tư mạo hiểm quốc tế hàng đầu rất nhiều lần. Tuy nhiên, người sáng lập của công ty này rất kín tiếng và bí ẩn. Các đồng nghiệp trong ngành bọn tớ bảo là rất khó để gặp người này. Tớ cũng chưa từng nghe về chuyện Tần Tể Đồng có ý định quay về nước đầu tư. Cậu nghe được tin này từ đâu thế?”
Hạ Diên Điệp khẽ cau mày: “Vậy là khó liên lạc lắm phải không?”
“Quả thực hơi khó khăn. Dẫu sao hiện tại họ chưa từng có tiền lệ đầu tư dự án trong nước, tớ cũng chưa từng nghe nói có công ty luật nào trong giới liên hệ với họ.”
Kiều Xuân Thụ do dự một lúc rồi nói: “Nhưng đây có vẻ là một bước đột phá trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Theo thông tin tớ tìm được ở đây, công ty đầu tư Tể Đồng chắc chắn có năng lực đầu tư cho Công nghệ kỹ thuật Helena trong vòng gọi vốn Pre-C, cánh tay của tập đoàn Du Thị và Nhân Khoa có dài đến đâu cũng chẳng thể duỗi tới bên kia được. Chỉ là trên mặt ý nguyện thì khó mà nói được…”
“Vậy...”
Hạ Diên Điệp không muốn bỏ cuộc, vừa định hỏi lại thì điện thoại của cô đột nhiên rung lên cắt ngang cuộc gọi.
Cô cầm xuống xem thì thấy là bà cụ Tang gọi tới.
“Kiều Kiều, tớ nghe một cuộc điện thoại đã, lát nữa sẽ liên lạc lại với cậu nhé.”
“Được.”
Hạ Diên Điệp nhận điện thoại: “Bà Tang, có chuyện gì vậy ạ?”
“Bà vừa gọi điện cho con trai bà, bên nó có thể giúp cháu gặp Tần Tể Đồng kia một lần. Chủ nhật tuần sau cháu phải đích thân bay tới Châu Âu một chuyến để thuyết trình một bài về chuyên môn thuần tiếng Anh. Nhưng nhiều nhất là hai tiếng, cháu xem…”
“…”
Hạ Diên Điệp nhéo lòng bàn tay của mình đến mức đau nhức, lúc này cô mới chắc chắn những gì mình nghe được không phải là do mình nghe nhầm.
Cô đáp lại mà không cần suy nghĩ: “Hai tiếng rất quý giá, cháu nhất định sẽ đi.”
“Tỷ lệ thành công cũng không quá cao, trong lòng cháu đã có tính toán gì chưa?” Bà cụ Tang phòng hờ nói với cô.
“Đương nhiên ạ.”
Hạ Diên Điệp khẽ nói: “Cho dù chỉ có 1% cơ hội, cháu cũng sẽ thử một lần.”
Tang Mỹ Chi vốn muốn nói tỷ lệ của chuyện này cũng không nhỏ đến thế, nhưng sau khi do dự trong chốc lát, bà ấy vẫn nuốt lời vào trong: “Thế thì bà sẽ gọi cho trợ lý của con trai… à gọi trợ lý của đối phương gửi lịch làm việc vào hòm thư cho cháu nhé.”
Trong những lời này lộ ra một sự kỳ lạ không thể giải thích được.
Nhưng lúc này Hạ Diên Điệp đang vô cùng vui mừng và lo lắng, nhất thời không để ý mà chỉ đáp lại.
Sau khi cuộc gọi kết thúc và nhận được email từ bên kia, Hạ Diên Điệp đã đặt vé máy bay đến Châu Âu vào tối thứ Bảy. Sau đó cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Kiều Xuân Thụ, nhờ cô ấy thu thập toàn bộ tài liệu liên quan tới Công nghệ kỹ thuật Helena. Cô muốn phiên dịch nó sang tiếng Anh, chuẩn bị cho bài thuyết trình.
Chỉ một lúc sau, cô đã nhận được tin nhắn trả lời.
[Kiều]: Kêu tớ sắp xếp lại thông tin công khai của họ, chẳng thà cậu trực tiếp tìm Du Liệt hỏi sẽ đơn giản hơn sao?
Hạ Diên Điệp bất đắc dĩ, đầu ngón tay lướt trên màn hình.
[Chuyện trong công ty bọn họ cũng đủ làm anh ấy loay hoay sứt đầu mẻ trán rồi. Hơn nữa, cậu cảm thấy tỷ lệ thành công của cơ hội này là bao nhiêu?]
[Kiều]: Đối phương yêu cầu cậu đi chứ không phải Helena, có lẽ là nể mặt mũi của ai đó, chẳng phải xác suất thành công rất rõ rồi ư? Điều này cho thấy mối quan hệ của cậu rất trâu bò, lượn tới cả sếp to lĩnh vực tài chính bên Châu Âu, lại còn khiến đối phương không tiện từ chối.
[Hạ Diên Điệp]: Chỉ có thể nói là trùng hợp thôi.
[Hạ Diên Điệp]: Vì xác suất không lớn nên tớ không muốn để anh ấy có hy vọng rồi lại phải thất vọng. Như vậy khó mà biết được Du Liệt sẽ bị đả kích và tổn thương tới mức nào. Tớ không dám mạo hiểm.
[Kiều]: …
[Kiều]: Tớ biết ngay là hỏi thừa mà, đúng là tự tìm cơm chó.
[Kiều]: Được rồi, chó độc thân đi làm việc cho cậu đây, gâu gâu gâu.
Hạ Diên Điệp nhìn màn hình, không kìm được cụp mắt xuống rồi mỉm cười gửi cho Kiều Xuân Thụ một biểu tượng cảm xúc cúi đầu cảm ơn. Cô lập tức bình tĩnh lại, lướt những thông tin hiện có trong điện thoại, bắt đầu phác thảo bài thuyết trình bằng tiếng Anh của mình.
Cô có một tuần để chuẩn bị.
Hạ Diên Điệp nhất định phải nỗ lực hết mình.
-
Văn phòng CEO, Công nghệ kỹ thuật Helena.
Du Liệt đang ngồi trên ghế sofa trong phòng, mặt mày lạnh lùng, chiếc laptop mỏng nhẹ được anh đặt trên đôi chân dài của mình.
Trong máy tính đang diễn ra một cuộc họp trực tuyến được mã hóa.
Nếu Hạ Diên Điệp có mặt ở đây, cô nhất định sẽ bị người ở phía bên kia của cuộc họp trực tuyến làm cho kinh ngạc.
Người kia mặc vest, đi giày da, dáng người lịch lãm, mái tóc được chăm chút tỉ mỉ. Anh ta đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế ông chủ, nghiễm nhiên không thấy chút dáng vẻ nho thương nào.
Đây chính là Bùi Học Khiêm, CEO của công ty đầu tư Nhân Khoa, vừa gặp đã khiến cô phải chú ý trong một buổi tiệc rượu nào đó.
“Anh định khai mạc ‘Biến Huyền Vũ Môn’ này lúc nào?” Du Liệt chống tay lên trán, chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp úp.
“Vội gì chứ?” Bùi Học Khiêm mỉm cười ấm áp: “Tôi còn chưa chúc mừng anh đâu, ‘Phùng Thước’ hệ thống động lực cấp 3 đã được chạy thử thành công. Người nên cuống phải là người đứng đối lập với anh mới đúng.”
Du Liệt lạnh lùng ngước mắt lên liếc nhìn camera: “Mấy ngày nay lão Quách cứ lảm nhảm bên tai tôi miết, tai tôi sắp đóng kén rồi đây. Một ngày ba buổi họp, hay là anh tới thay chỗ đi?”
Nếu có người quen Du Liệt ở đây, nhất định họ sẽ rất kinh ngạc.
Bất kể ở trong tiệc rượu hay dịp nào khác, người khác cũng phải công nhận Du Liệt và Bùi Học Khiên chưa từng gặp nhau chứ đừng nói có giao tình gì.
Công ty đầu tư Nhân Khoa vốn là nhân tố cản trở mấu chốt nhất trong vòng gọi vốn Pre-C của Công nghệ kỹ thuật Helena.
Đối với bất cứ ai nhìn vào, hai người này không phải là người xa lạ thì hẳn phải là kẻ thù không đội trời chung mới đúng.
Nhưng giờ phút này, bất kể thần thái, cảm xúc hay giọng điệu trong lúc nói chuyện của Du Liệt và người đang họp trực tuyến cũng đều giống như bạn cũ đã quen biết nhiều năm.
Nào giống vẻ khách sáo của người xa lạ, hay thậm chí là kẻ địch.
Đối diện cũng giống vậy.
Bùi Học Khiêm khẽ gõ ngón tay, dường như đã đưa ra một quyết định nào đó, mỉm cười ôn hòa như gió xuân: “Trong mười ngày nữa tôi sẽ sắp xếp xong xuôi, yêu cầu bọn họ đề cử một chủ tịch và triệu tập hội đồng quản trị của Nhân Khoa. Sếp Du đích thân tới tham dự, hay vẫn để người nắm giữ số cổ phiếu trên danh nghĩa kia tới thay?”
Du Liệt cau mày như thể vừa nghe thấy lời đề nghị gì đó ghê tởm lắm: “Không đi.”
Bùi Học Khiêm tiếc nuối thở dài: “Có rất nhiều cơ hội để thể hiện trước mặt mọi người, nhưng có lẽ đây là cơ hội duy nhất khiến ông Hà rơi vào tình cảnh thất bại thảm hại, anh thật sự không đi xem à?”
“Không có hứng thú.”
Du Liệt lạnh lùng chuyển tầm mắt sang bên cạnh: “Nếu trong vòng hai tuần còn không thấy hợp đồng tài chính, tôi sẽ đóng gói lão Quách và gửi đến văn phòng của anh.”
Bùi Học Khiêm nghe vậy bật cười.
Hai người còn chưa kịp nói chuyện tiếp thì điện thoại nội bộ trong văn phòng bên cạnh Du Liệt đổ chuông.
Anh liếc nhìn đèn cảm biến bên cạnh điện thoại, cầm ống nghe lên, ngón tay thon dài áp ống nghe màu đen vào tai: “Vào đi.”
Sau đó, điện thoại được đặt xuống.
“Tôi còn có việc phải làm, dừng ở đây thôi.”
“Ừ, hẹn gặp lại sau.”
“…”
Cuộc họp trực tuyến đã kết thúc.
Vài giây sau, tiếng gõ cửa truyền tới, Du Liệt ngước mắt lên nhìn.
Một lát sau có người bước vào.
“Tổng giám đốc Du.” Người tới bước đến trước bàn trà, kính cẩn nói: “Cách đây một thời gian anh đã yêu cầu tôi ngày nào cũng phải xác nhận ghi chép xuất nhập cảnh gần đây của cô Hạ…”
Du Liệt tỉnh táo lại.
Những ngón tay đang đặt trên ghế sofa tùy ý giơ lên: “Ừm, sau này không cần làm nữa.”
“Sao cơ?”
Đối phương sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Du Liệt.
Đối phương vô thức giơ cặp văn kiện màu đen trên tay lên:
“Nhưng mà, cô Hạ Diên Điệp vừa đặt vé máy bay đi Châu Âu vào lúc 13h10 thứ Bảy tuần này.”
“…”
Trước ghế sofa, Du Liệt đang định đứng dậy thì khựng lại.
Sau một lúc im lặng kéo dài.
Du Liệt chậm rãi đứng thẳng lên, đôi mắt đen như mực: “Chuyến bay về… thì sao?”
Dưới cái nhìn của Du Liệt, trái tim trợ lý run lên, vô thức hạ giọng: “Không, không có thông tin về chuyến bay về của cô Hạ Diên Điệp.”
“…”
-
Trước khi Du Liệt về đến nhà.
Hạ Diên Điệp ngồi một mình trong phòng làm việc nhỏ, máy fax và máy in chạy hết công suất, tài liệu bày đầy đất, cô thì như một con ếch ngồi ở giữa.
Cô cầm chiếc điện thoại đầy tin nhắn thoại, vừa lật xem tài liệu trước mặt vừa gửi tin nhắn thoại cho Kiều Xuân Thụ: “Kiều Kiều, cậu gửi hết những tài liệu lên quan tới vòng gọi vốn và Tần Tể Đồng mà cậu có thể điều tra được cho tớ đi.”
Kiều Xuân Thụ nhanh chóng trả lời: “Được, nhưng dự án đầu tư của họ bao gồm rất nhiều lĩnh vực. Tớ sẽ tập trung gửi cho cậu một số dự án thuộc lĩnh vực khoa học kỹ thuật.”
“Được, vất vả rồi.”
“Đương nhiên là vất vả rồi, cậu đúng là Tiểu Hồ Điệp thấy sắc quên bạn. Đợi cậu quay về, nhất định phải mời tớ ăn một chầu ra trò đấy nhé.”
“Ăn bao nhiêu cũng được.”
Két.
Hạ Diên Điệp vừa dứt lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa từ hướng cửa ra vào.
Ngồi giữa đống tài liệu của Công nghệ kỹ thuật Helena, Hạ Diên Điệp hoảng sợ nheo mắt lại, cuống quít cúi đầu nhìn thời gian.
Mới được nửa buổi chiều thôi.
Tại sao Du Liệt đã về rồi?
Chẳng phải gần đây công ty của anh bề bộn rất nhiều việc ư? Hình như họ còn định mở một cuộc họp dài…
Hạ Diên Điệp còn chưa kịp suy nghĩ đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.
“…!”
Cô vội vàng gom đống tài liệu dưới sàn lại, nhưng thấy có quá nhiều không thể dọn kịp, đành chạy nhanh ra cửa, sau đó đóng cửa lại và xoay người…
Suý nữa thì đâm vào ngực Du Liệt.
Hồ Ly giật mình, mở to đôi mắt hạnh nhìn Du Liệt: “Sao đột nhiên anh về thế?”
Du Liệt im lặng liếc nhìn cái tay vẫn còn đặt trên tay nắm cửa chưa kịp rút lại của cô hai giây, anh đưa tay chụp lấy: “Em làm gì trong phòng làm việc vậy?”
“Không, không có gì!”
Hạ Diên Điệp có tật giật mình, gần như chụp lấy tay Du Liệt rồi đẩy anh về phía trước rời xa phòng làm việc nhỏ: “Là một số tư liệu cho dự án thuyết trình lần tới của em thôi, lộn xộn lắm… Anh đừng vào trong làm gì, ngộ nhỡ làm rối lên em lại không tìm được.”
Hồ Ly chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Du Liệt mà chỉ kéo anh đi về phía phòng khách.
Có phần hơi bất ngờ.
Sau đó đại thiếu gia hoàn toàn buông tay, đi theo cô vào phòng khách, không hỏi một lời.
Chỉ là trước khi ngồi xuống ghế sofa, cổ tay Du Liệt siết chặt ép Hạ Diên Điệp dừng lại tại chỗ.
Hạ Diên Điệp bất an quay đầu lại: “Xảy ra... chuyện gì vậy?”
Du Liệt nhắm mắt lại, hàng mi dài tạo thành bóng tối dày đặc sâu hun hút.
Trong một hai giây ngắn ngủi, Hạ Diên Điệp cảm thấy mình như bị ảo giác, cô nhìn thấy một cảm xúc vô cùng bi thương trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng này.
Hạ Diên Điệp chợt căng thẳng: “Có phải là công ty gặp khó khăn… về vấn đề tài chính không?”
Du Liệt không nói gì, ngón tay anh chậm rãi siết chặt ngón tay cô, lông mi dài che đi cảm xúc trong mắt, Hạ Diên Điệp chỉ nghe được giọng nói khàn khàn của anh: “Ừ.”
Hạ Diên Điệp khó chịu hít sâu một hơi.
Cô không thể tưởng tượng được áp lực mà Du Liệt đang phải chịu lúc này là như thế nào.
Nhưng sự dao động đắn đo xem có nên nói trước với anh trong lòng đã bị cô hung hăng đè xuống.
Hạ Diên Điệp rất rõ chuyện khi thấy có hy vọng rồi cuối cùng lại biến thành thất vọng sẽ khiến con người ta suy sụp thế nào, tựa như một mình đi trong bóng tối tưởng rằng mình đã nhìn thấy một chút ánh sáng, nhưng khi tới gần lại phát hiện ra đó chỉ là ảo ảnh.
Điều đó đủ để khiến một người vốn đơn độc lẻ loi sụp đổ một cách triệt để.
Ít nhất là trước khi gặp được Tần Tể Đồng, cô không thể làm như vậy được.
Hạ Diên Điệp đang nghĩ ngợi thì đột nhiên trước mắt tối sầm…
Người đối diện nắm chặt cổ tay rồi kéo cô vào lòng, cái ôm chặt tới nỗi ngạt thở. Sau đó, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh trên đỉnh đầu, rồi vùi sâu vào trong hõm cổ của cô.
“Hồ Điệp, tâm trạng của anh không tốt.”
“... Ừm, em biết.” Hạ Diên Điệp chỉ có thể cố gắng giơ tay lên, vỗ vỗ lưng an ủi.
Sau đó, cô hơi sửng sốt, tay khựng lại.
Từng cơ bắp trên vai và lưng Du Liệt đều căng ra như dây cung, như thể anh đang tích tụ hoặc đè nén một cảm xúc khủng khiếp nào đó.
Là cái gì?
“Cuối tuần ở bên anh nhé?” Giọng nói khàn khàn của Du Liệt vang lên trong mái tóc dài của cô.
Hạ Diên Điệp vô thức muốn đồng ý, nhưng cô vừa mở miệng thì nhớ tới công việc của ngày thứ Bảy.
Cô lưỡng lự một lúc: “Em có thể ở bên anh đến thứ Sáu.”
“…”
Cánh tay đang ôm cô siết chặt rồi lại thả lỏng ra.
Hạ Diên Điệp bất an nhìn Du Liệt đứng thẳng người dậy, đôi mắt đen như mực nhìn cô chằm chằm mang theo một cảm xúc lạ lẫm khiến tim cô đập nhanh không rõ nguyên do.
“Cuối tuần không được à?”
“Em có một buổi phiên dịch vào cuối tuần này.”
“Khi nào em về?”
“Thứ Hai, chắc chắn là thứ Hai.”
“…”
[Không có thông tin về chuyến bay về của cô Hạ Diên Điệp. ]
Du Liệt cụp mắt xuống, dường như đang mỉm cười.
Nhưng Hạ Diên Điệp chưa bao giờ nhìn thấy anh cười như vậy... Thoạt nhìn anh mất hồn mất vía như cổ nhân, nhưng lại lộ ra một loại nguy hiểm nào đó.
Tim Hạ Diên Điệp đập thình thịch, muốn lên tiếng.
Du Liệt giơ tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Đi đâu?”
“Là… thành phố Thiên của tỉnh bên.”
“Thế thì anh sẽ đi cùng em, được chứ?”
“…”
Hạ Diên Điệp suýt nữa nghẹn họng, cố gắng mỉm cười đầy mê hoặc như Hồ Ly: “Không cần, công ty anh bề bộn nhiều việc như vậy, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Thứ Hai em sẽ quay về.”
Nếu không quay về tức là có hy vọng, có thể gọi anh sang đó, cũng như nhau thôi.
Hạ Diên Điệp thầm thuyết phục bản thân.
Cho nên cô đã bỏ lỡ, Du Liệt đứng trước mặt cô cụp mắt xuống, yết hầu di chuyển lên xuống trên chiếc cổ thon dài.
“… Được.”
Hạ Diên Điệp cảm thấy lời đáp này trầm tới kỳ lạ, cô vừa định ngẩng đẩu lên thì bất ngờ bị anh cúi xuống hôn.
Nụ hôn đó nhẹ nhàng đến mức gần như không giống Du Liệt.
Hạ Diên Điệp hé môi vừa định đáp lại anh thì đột nhiên eo bị siết chặt, cả người bị Du Liệt xách lên.
Gần như bị ôm đi theo tư thế cắp nách, đi thẳng về phía phòng ngủ.
Hạ Diên Điệp vẫn còn bị nụ hôn dịu dàng kia mê hoặc tới choáng váng: “…?”
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Du Liệt ấn vào công tắc bên cạnh cửa.
Chiếc rèm cửa chạy bằng điện từ từ khép lại.
Bóng tối dày đặc bao trùm làm nổi bật ánh đèn trong phòng ngủ.
Khi rèm phòng ngủ đột nhiên bị kéo vào giữa ban ngày, Hạ Diên Điệp dùng cọng tóc cũng biết Du Liệt định làm gì.
Hồ Ly thẹn thùng, móng vuốt không biết đặt chỗ nào túm lấy áo khoác ngoài của Du Liệt: “Đợi một chút, chúng ta không ăn cơm tối à? Em còn chưa…”
“Không cần.”
Du Liệt bế Hồ Ly vào phòng ngủ, đặt cô ở bên giường, cổ tay cô rũ xuống mép giường.
“Em sẽ được ăn no thôi.”
Du Liệt nghiêm mặt đáp lại một câu khiến Hạ Diên Điệp ngây ngẩn cả người. Anh giơ tay lên cởi cúc áo vest rồi ném áo xuống dưới chân.
Hạ Diên Điệp hoàn hồn lại, hai má đỏ bừng đang định ngồi dậy: “Du Liệt, anh…”
Cô chưa kịp nói xong, anh đã nhẹ nhàng ôm cô lại bằng một tay.
Sau đó Du Liệt đứng ở bên giường hơi nghiêng người, đặt một tay lên người cô, “À.” Anh trầm giọng nói: “Quên mất, Hồ Ly là động vật biết cách trốn nhất.”
“?”
Hạ Diên Điệp còn chưa kịp lấy lại tinh thần, ngón tay trắng lạnh đã ấn nhẹ vào cằm cô, ép lưng cô vào giường.
Mái tóc dài xõa ra, trải dưới cơ thể cô.
Đôi mắt hạnh trong suốt của Hạ Diên Điệp mở to, cô nhìn anh như thể không hiểu chuyện gì sắp xảy ra.
Hồ Ly là loài nói dối giỏi nhất.
Du Liệt thờ ơ nghĩ, chiếc quần tây lạnh lẽo tuột xuống, anh nhẹ nhàng nhấc chân rồi bò lên giường đè Hạ Diên Điệp bên dưới.
Hạ Diên Điệp cảm giác được cơ thể mình bị tăng thêm sự đè ép, hoàn toàn không giãy ra được. Mà sự đè ép này tới từ trọng lượng cơ thể của chàng trai từ cấp 3 đã cao 1 mét 86.
“Ưm ưm ưm ưm?”
Hồ Ly vừa mờ mịt vừa giận lại thẹn đỏ mặt, ngửa đầu nhìn người đàn ông với đôi chân dài săn chắc khoẻ khoắn đang quỳ ở hai bên mình, đường cong từ chân tới phần áo sơ mi vừa thon dài vừa sắc nét.
Cô chưa bao giờ bị anh nhìn từ trên cao xuống ở góc độ này.
Giống như bị ánh mắt của anh hay thứ gì đó đâm xuyên vậy.
Cảm giác xấu hổ ập tới, Hồ Ly bắt đầu giãy dụa.
Tuy nhiên, bàn tay thon dài đẹp đẽ đang giữ chặt cằm và môi cô lại tựa như một cái máy, Hạ Diên Điệp dùng sức thì anh sẽ nắm chặt hơn.
Thế là Du Liệt cứ nhìn Hạ Diên Điệp chằm chằm, nhìn cô vùng vẫy, sau đó anh giơ tay còn lại lên, đặt những ngón tay trắng nhợt lạnh ngắt lên cà vạt, chậm rãi nới lỏng rồi kéo nó ra.
“…”
Hạ Diên Điệp không thể không thừa nhận.
Cô đã bị ánh mắt có phần điên cuồng và hành động này của Du Liệt đầu độc.
Trong vài giây ngắn ngủi, thậm chí Hạ Diên Điệp còn quên cả giãy dụa, chỉ thuận theo bản năng lúc anh buông cô ra và cúi xuống hôn thì cô nâng cằm lên tiếp nhận nó.
Vài giây sau.
“…!”
Đôi mắt phiếm hồng đê mê của Hồ Ly đột nhiên mở ra.
Cô đẩy người đang đè lên mình ra, Du Liệt cũng phối hợp nâng phần thân trên của mình lên để cô nhìn lại phía cổ tay…
Chiếc cà vạt vừa được cởi ra giờ đã được thắt lại lần nữa.
Nhưng lúc này một đầu đang ở trên cổ tay cô, đầu còn lại quấn chặt quanh chiếc đèn tường thấp cạnh giường.
Hạ Diên Điệp bối rối, thử kéo cổ tay.
Không thể làm nó bung ra được.
“Du Liệt”. Cuối cùng Hồ ly cũng bình tĩnh lại, nhận ra điều gì đó, cô nuốt nước bọt quay đầu: “Em nghĩ chúng ta có thể…”
Tiếng nói dừng lại.
Mắt Hồ Ly mở to, cô ngơ ngác nhìn Du Liệt đè mình xuống, mở ngăn kéo bàn cạnh giường ngủ rồi lấy ra mấy hộp bao cao su còn chưa mở.
Những ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh bình tĩnh ung dung như đang cầm tác phẩm nghệ thuật của một buổi triển lãm, đưa cho cô xem.
Sau đó đặt nó xuống bên cạnh Hạ Diên Điệp.
Một hộp, hai hộp, ba hộp, bốn hộp...
Loại có gai, có vân, siêu mỏng, air…
Dâu, bạc hà, cam, táo,. . .
Hồ Ly hóa đá.
Cô chưa bao giờ mở ngăn kéo của chiếc bàn cạnh giường ngủ này.
Từ trước đến giờ Hạ Diên Điệp cũng không hề biết trong này như một cửa hàng chứa đủ loại vật phẩm dùng trong kế hoạch hoá gia đình.
Hồ Ly vô thức xoay người, dùng cái tay còn lại vẫn được tự do cởi cà vạt với ý đồ chạy trốn.
Đáng tiếc, cô còn chưa kịp chạm vào lớp lụa lạnh lẽo thì tay đã bị nắm lấy, kéo vào trong và nằm thẳng dưới người Du Liệt.
Cô kinh hãi nhìn anh.
“Có người còn đưa cho anh một số đồ chơi khác, anh không muốn lấy ra dùng với em.” Du Liệt dùng một tay giữ lấy Hạ Diên Điệp, chậm rãi cởi cúc áo sơ mi. Anh hạ thấp hông xuống, áp sát chân cô: “Vì thế em đừng có ép anh, cũng đừng động đậy lung tung, Hồ Ly.”
“…”
Hạ Diên Điệp hoàn toàn bị ánh mắt của Du Liệt làm cho sợ hãi.
Cô run rẩy: “Ai tặng?”
Ngón tay đang cởi cúc áo của Du Liệt dừng lại, đôi mắt đen như mực liếc xuống.
Hồ Ly luôn bắt thóp được anh một cách dễ dàng.
Đổi lại một thời điểm khác, nếu thấy cô đã như thế còn đi quan tâm mấy vấn đề kỳ lạ này, chắc anh sẽ mềm lòng theo nụ cười kia.
Đáng tiếc đêm nay trái tim Du Liệt đã lạnh thấu xương, cho dù Hồ Ly có nhảy nhót mua vui thì anh cũng sẽ không mềm lòng.
Vì vậy, Du Liệt vừa cởi cúc áo vừa mỉm cười, lạnh lùng nhìn cô với vẻ tự giễu.
“Người muốn lấy lòng anh nhưng lại không biết ra tay từ đâu.”
Hạ Diên Điệp khựng lại.
Cô nghe rõ hàm ý trong lời nói của Du Liệt.
Sau đó, những người kia đã tìm được phương hướng, đó là cô.
“Sau này anh nên tránh xa loại người này một chút, nếu không sẽ bị truyền nhiễm trở thành kẻ biến thái đấy.” Áo sơ mi đã được cởi ra, áo lót mỏng màu trắng bên trong cũng bị trút bỏ, cánh bướm màu xanh nổi bật trên làn da trắng lạnh khiến Hạ Diên Điệp đỏ mặt.
Cô quay mặt đi, bỏ lại một câu.
Sau đó Du Liệt nhẹ nhàng giữ lấy cằm Hạ Diên Điệp, kéo nó về vị trí đúng.
Quần áo của cô cũng bị anh tuỳ ý cởi bỏ.
Đôi mi đen dài rủ xuống, đáy mắt u ám không ánh sáng, anh mỉm cười lạnh lùng nhưng vẫn mê người: “Không cần truyền nhiễm, anh vốn đã như vậy.”
Chiếc áo sơ mi anh cởi ra được vo lại, kê ở dưới lưng cô.
Du Liệt đỡ Hạ Diên Điệp dậy, rồi quỳ về phía cô.
Trong đôi mắt đen nhánh kia lộ ra vẻ tham lam, đáy mắt là dục vọng vô tận nhìn cô chằm chằm như một con thú dã ngủ yên không biết bao năm mới được thả ra.
Anh cúi xuống nhìn khiến linh hồn cô run rẩy.
Hạ Diên Điệp chưa bao giờ đến Bắc Cực hay Nam Cực.
Cô luôn muốn được tới xem thử, đi tàu phá băng hoặc bay đến các quốc gia xa xôi phía bắc của Châu Âu.
Cô muốn nhìn thấy cực quang và đêm vùng cực huyền thoại.
Nhưng có lẽ đêm vùng cực sẽ không dài đến thế.
Không có phút hoặc giây.
Có lẽ anh đã hành hạ cô suốt một đêm một ngày, ký ức đứt quãng, giấc ngủ cũng chập chờn như những mảnh vỡ, mọi thứ đều mơ hồ và kỳ lạ. Cô chỉ nhớ chiếc cà vạt được buộc vào chiếc đèn tường cạnh giường, vòi hoa sen trong phòng tắm, bồn rửa mặt, tấm bình phong chạm rỗng ở lối vào, ghế đẩu cao trong phòng ăn…
Hạ Diên Điệp tin chắc mình sẽ không bao giờ bước ra khỏi cánh cửa kia được nữa, cô nên hối hận.
Cho dù lúc còn đủ tỉnh táo để nói ra lời giải thích hay quá tự tin cho rằng mình là nửa giá trị khiến lúc trước anh phát điên. Tóm lại cô nên hối hận, đáng tiếc lại như đá ngầm bị sóng biển đập tới nát bấy, ngay cả một suy nghĩ hối hận hoàn chỉnh cô cũng không chắp vá nổi.
Ký ức cuối cùng của Hạ Diên Điệp lúc đó là hoàng hôn hoặc bình minh, ánh sáng mờ ảo xuyên qua khe hở của tấm rèm cửa sổ sát đất. Cô vịn lấy mặt đá cẩm thạch lạnh buốt bên cạnh bàn trà, quỳ cũng chẳng quỳ nổi, nước mắt đã cạn từ lâu.
Nhưng người đàn ông kia vẫn lạnh lùng và vô cùng điên cuồng.
Hạ Diên Điệp chưa bao giờ nhận ra rõ ràng như vậy, thực chất dưới lớp vỏ bọc hờ hững, da thịt mềm mại và ấm áp, Du Liệt là một kẻ điên.
Anh chưa bao giờ cho phép cô nhìn thấy nó.
Một khi được thả ra thì trời long đất lở, giống như không có ý định cho người nào sống quay về.
Trong cơn mê, Hạ Diên Điệp lại được Du Liệt ôm, giống như đang ôm một cô gái đang ngủ say trong lòng. Anh đưa cô đi ra đi vào phòng tắm không biết bao nhiêu lần.
… Còn tắm cái gì nữa.
Hồ Ly đã khóc tới mất tiếng không nói gì chỉ nhắm mắt mắng thầm trên vai Du Liệt. Không biết anh có nghe thấy không, dù sao chính cô cũng chẳng nghe thấy giọng nói của mình.
Nhưng có lẽ Du Liệt đã nghe thấy.
Anh đặt cô lên mặt bàn đá cẩm thạch, cái lạnh này không còn đủ sức kích thích cô khi quay lại phòng tắm, Hồ Ly chỉ đờ đẫn co rụt người, sau đó theo bản năng xích vào trong lòng anh.
Du Liệt đang trói Hồ Ly vào vòi hoa sen thoáng khựng lại.
Vài giây sau, anh rũ mắt xuống nói: “Bị làm tới ngốc luôn rồi à?”
“Ngay cả thủ phạm là ai cũng không phân rõ sao?”
Lúc này cô còn chẳng có đủ sức cắn anh để trả thù, cô nhắm mắt lại nửa tỉnh nửa mê chẳng thèm để ý tới anh.
Hồ Ly lạnh lùng như khối băng.
Trái tim Du Liệt đau đớn nhưng ánh mắt lại không hề lay động, anh đưa tay khẽ bóp cằm cô: “Điều này rất công bằng, Hồ Ly. Ai bảo em luôn lừa gạt anh.”
Trong mơ Hồ Ly cũng muốn cắn Du Liệt.
Nhưng cô đã mệt tới nỗi không mở nổi mắt nữa.
Thế là Du Liệt cúi xuống, vừa buộc cổ tay cô vào vòi hoa sen vừa hôn cô: “Nếu em đã muốn đi, nếu anh có làm thế nào cũng không giữ được em, vậy thì hãy trả lại món nợ bảy năm trước cho anh, điều này rất công bằng đúng không?”
“…”
Tuy ý thức đã bị giày vò tới kiệt quệ, Hạ Diên Điệp vẫn hé mắt, vẫn trầm luân trong nụ hôn điên cuồng kia, chợt nhớ ra câu nói nào đó.
[Du Liệt, anh làm em đến chết đi, làm em chết rồi em sẽ không đi nữa.]
Khe hở cuối cùng cũng khép lại.
Hồ Ly vô lực cắn răng.
Đó là lý do tại sao người xưa có câu tự gây nghiệt thì không thể sống.
Mặt bàn đá cẩm thạch lạnh ngắt, dòng nước từ vòi hoa sen xối xuống người lại nóng hổi.
Trước khi lại bị băng và lửa bao phủ lần nữa, Hạ Diên Điệp nghe thấy giọng nói khẽ run của Du Liệt truyền qua làn nước ở nơi chân trời đen kịt.
‘Anh chết trước thì em tự do.’
‘Em chết trước thì anh sẽ theo sau.’
-
Hồ Ly ngủ say được Du Liệt đặt trên chiếc giường đã thay chăn không biết bao nhiêu lần. Dù đèn áp tường đang bật nhưng cô vẫn cau mày, ngủ không thể gọi dậy được.
Du Liệt đi lấy đồ ăn đã gọi rồi đi vào phòng ngủ.
Đứng cạnh chiếc đèn sàn, nhìn ánh đèn vàng mơ hồ phác hoạ ra vẻ dịu dàng tươi đẹp của cô gái đang say giấc, động tác đưa tay định gọi cô dậy của Du Liệt khựng lại.
Anh đặt tạm đồ lên bàn trà bên cạnh sofa trong phòng ngủ.
Du Liệt im lặng chốc lát, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Anh đứng trong bóng tối một lúc lâu, hút hết hai điếu thuốc, cuối cùng bước tới căn phòng làm việc nhỏ nơi cô giấu đồ.
Trước khi bước vào, Du Liệt suy nghĩ xem bên trong có gì.
Đó có thể là số quần áo, hành lý hoặc thứ gì đó mà cô đã giấu đi.
Chắn hẳn nó là một vali hành lý nhỏ.
Giống như cái đêm cô thu dọn đồ đạc và bỏ anh ở Los Angeles vào bảy năm trước.
Hạ Diên Điệp để lại tất cả những thứ liên quan đến cô, những đồ vật dùng chung của hai người. Những thứ kia như mọc đầy gai nhọn, như lưỡi dao sắc bén và dày đặc.
Anh chỉ tuỳ tiện cầm một thứ lên cũng có thể khiến bản thân bị đâm thủng tới trăm nghìn lỗ.
Chắc hẳn lần này cũng vậy.
Du Liệt suy nghĩ giây lát, khi mở cửa ra anh nhìn thấy trên sàn có một đống tài liệu lộn xộn nhưng được sắp xếp theo một trình tự nhất định.
Bàn tay đang cầm tay nắm cửa của Du Liệt cứng đờ, sau đó từ từ thả ra và ngồi xổm xuống.
Anh nhặt hai xấp gần nhất.
Một xấp là một số vòng gọi vốn của Công nghệ kỹ thuật Helena, bắt đầu từ vòng thiên thần cũng như sự phát triển và sự thay đổi giá cổ phiếu trong mỗi giai đoạn gọi vốn của công ty.
Xấp còn lại là thông tin về một công ty đầu tư mạo hiểm có tên là Đầu tư Tể Đồng.
Khi một bộ óc thông minh suy nghĩ, chỉ mất một giây để những dấu vết rời rạc liên kết lại với nhau.
Sắc mặt Du Liệt bỗng nhiên tái nhợt.
Du Liệt thả lỏng tay, xấp tài liệu nhẹ nhàng rơi xuống, anh quay người bước nhanh về phía phòng ngủ.
Cô gái dưới ngọn đèn sàn vẫn đang ngủ say.
Khóe mắt Hạ Diên Điệp còn đọng một giọt nước mắt đã khô một nửa, trên mặt cô không có biểu cảm gì. Du Liệt bắt đầu nhớ lại bao nhiêu lần trước đây, dường như cô chỉ im lặng nhìn anh, không hề đẩy anh ra hay chống cự dù chỉ một lần. Cô bị anh tra tấn đến mức ‘thương tích đầy mình’, nhưng lần nào cô cũng mở rộng tay ra và từ từ ôm lấy anh.
Còn anh thì sao?
Anh chưa bao giờ bị hoảng loạn bao phủ.
Du Liệt nắm lấy cổ tay cô gái rồi siết chặt trong lòng bàn tay. Trong lúc ngủ, dường như cô đã nhận ra điều đó, bàn tay khẽ giật.
Du Liệt cụp mi mắt xuống, mí mắt dần dần ửng đỏ.
“Anh xin lỗi…”
Anh nhẹ nhàng hôn lên vết đỏ do buộc cà vạt trên cổ tay cô, cũng như những dấu vết nông sâu không đồng nhất khác. Du Liệt không dám nhìn nữa, cầm lấy tay cô rồi ngồi dựa vào giường và nhắm mắt lại.
“Xin lỗi, Tiểu Hồ Điệp...”
.....
Cuối cùng màn đêm cũng biến mất.
Trời đã hừng đông.
Du Liệt nằm trên chiếc giường tối tăm, mở mắt ra, trong thoáng chốc ý thức cũng không phân biệt được là ngày hay đêm.
Trước khi đầu óc tỉnh táo hẳn, anh vô thức đưa tay sờ về phía bên cạnh.
Sau đó, bóng người trên giường đột nhiên khựng lại.
Du Liệt ngồi dậy nhìn sang bên cạnh với ánh mắt run rẩy.
Rèm cửa đã được mở ra.
Ánh nắng sớm bên ngoài mờ ảo, mà bên cạnh anh lại trống rỗng như chưa từng có bất cứ ai nằm đó.
Hàng lông mi của Du Liệt run lên, khóe mắt đỏ bừng, nỗi hận và chán ghét bản thân như cắn nuốt anh, sắc mặt anh trắng bệch.
Rõ ràng điều mà anh sợ bị cô phát hiện nhất lại bị chính anh đẩy tới trước mặt cô.
Chỉ là không biết khi tỉnh lại Hồ Ly có sợ hãi hay không, không biết cô sẽ trốn đi đâu, không biết anh có thể gặp lại cô hay không, không biết...
“Lạch cạch.”
Có một âm thanh rất khẽ vang lên.
Du Liệt đang nằm trên giường đột nhiên khựng lại, nhổm người lên nhìn chằm chằm về phía cửa phòng ngủ với vẻ khó tin.
Sau đó Du Liệt thấy Hạ Diên Điệp đi vào.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh, vạt áo phủ qua mông dài đến phần đùi trắng như tuyết đầy dấu ấn đậm nhạt kia.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗