Chương 51: Em nợ tôi – Hôm nay em đừng hòng ra khỏi cửa.
Đăng lúc 11:02 - 09/01/2025
103
0
Trước
Chương 51
Sau

Cổ tay Hạ Diên Diệp giãy dụa nhấc lên vài lần, mấy lần đều bị Du Liệt siết chặt giữ lại.


Lần nào cũng không cho cơ hội, cũng chưa từng nhẹ tay...


Hạ Diên Diệp nghe thấy rõ ràng trong cơn ngạt thở, ở ngay bên tai, những tiếng đốt ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay cô đập liên tục vào cánh cửa kim loại.


Cuối cùng Hạ Diên Diệp vẫn không nỡ động đậy nữa.


Cô run rẩy nhắm mắt lại, mặc cho Du Liệt đè cô trước cửa, nuốt chửng cô bằng nụ hôn kia.


Tủi thân cùng cơn giận và tự trách tích tụ quá nhiều, lông mi cô ướt đẫm run rẩy, tiếng nghẹn ngào khe khẽ bị anh cắn nát rồi lại bị cô nuốt xuống, khiến đuôi mắt cô càng đỏ ửng hơn.


Cuối cùng một giây phút nào đó, một thanh âm run rẩy không kìm nén được bị Du Liệt nhận ra.


Lý trí đột ngột quay trở lại.


Anh nắm cổ tay cô, ấn mạnh vào trước cánh cửa kim loại lạnh lẽo.


Trán anh tựa vào trán cô, hơi thở đan xen.


Nhìn thấy dục vọng đọng lại trên khóe mắt Hồ Ly trước mặt hồi lâu,lồng ngực Du Liệt phập phồng, yết hầu lăn lộn, đôi mắt đen nhánh như núi thẳm biển sâu.


“Hồ Ly...”


Du Liệt buông tay cô ra, gập ngón tay lại, vô thức cọ qua khóe môi vừa bị anh cắn cho đỏ ửng. Nơi đó dính một chút máu, là trong nụ hôn vừa rồi cô đã cắn rách môi anh, muốn ngăn anh lại, lại bị anh chiếm đoạt càng nhiều hơn như phát điên.


Ngón tay lạnh lẽo đè lên khóe môi cô.


Hạ Diên Diệp hoàn hồn lại, tức giận ngước mắt lên nhìn anh, cắn một cái chứa đầy căm hận và bản năng.


Hàng mi đen nhánh của cô ướt đẫm nước mắt, dưới mi mắt mỏng trắng nõn có một màu đỏ quyến rũ, đồng tử màu hổ phách như ướt nước trở nên long lanh... Ánh mắt đó của Hạ Diên Diệp va vào đáy mắt Du Liệt, chỉ một hai giây đã khiến bóng tối trong con ngươi anh càng sâu hơn.


Du Liệt gần như có phản ứng ngay chỉ qua một ánh nhìn của cô.


Nhưng nếu làm thêm chút gì đó, có thể Hồ Ly sẽ kéo anh đồng quy vô tận.


... Tuy cũng là kết quả rất tốt.


Du Liệt nghĩ vậy rồi chậm rãi buông tay ra, đôi chân lười biếng uốn cong, từ từ lùi về phía sau.


Cuối cùng cũng kéo ra khoảng cách 20cm.


“Thế mà đã tủi thân rồi à?”


Sau khi trút hết tất cả ra ngoài, cả người Du Liệt lộ vẻ lười biếng thoải mái, như đang chậm rãi đè nén thứ gì đó. Anh khẽ hỏi xong, cũng dừng lại, không lùi nữa.


“...”


Hạ Diên Diệp căm hận đến mức muốn giơ tay lên, nhưng lại siết chặt, cuối cùng cũng không có can đảm giơ lên nữa, chỉ đành buông thõng xuống.


Trước khi hoàn toàn rơi xuống.


Cổ tay cô bị anh nắm lấy.


Hạ Diên Diệp cứng đờ, sợ anh lại làm gì đó, cô hoảng hốt ngẩng đầu lên.


Nhưng Du Liệt chỉ nắm cổ tay cô, dùng ánh mắt vuốt ve từng đốt ngón tay trắng nõn thon thả của cô.


Sâu trong ánh mắt kia dâng lên chút điên cuồng cuối cùng vẫn chưa kịp giấu đi.


Gần như bí ẩn mà gợi tình.


Hạ Diên Diệp như bị ánh mắt anh làm bỏng, ngón tay run rẩy, căng thẳng cuộn lại.


Như bị đầu ngón tay cô ngoắc lấy, dây cung nơi đáy mắt Du Liệt đột nhiên kéo căng.


Nhưng cuối cùng vẫn bị lý trí kìm lại.


“Hạ Diên Diệp, tủi thân không?” Du Liệt cụp mắt, cúi lại gần: “Nhưng đây là em tự chuốc lấy.”


Hạ Diên Diệp bỗng ngẩng đầu lên: “Dù tôi có khốn khổ thế nào cũng sẽ không tự chuốc...”


“Ngay cả một lần em cũng không mềm lòng với tôi.”


Du Liệt chậm rãi ngắt lời cô, trong ánh mắt sững sờ của cô, anh khẽ cúi xuống gần: “Nhưng cho đến hôm nay tôi vẫn muốn quấn lấy em.”


“...”


Hạ Diên Diệp cứng đờ trước ánh mắt kia của anh, bất động ở đó.


Cô nghĩ có phải mình làm phiên dịch viên ngoại ngữ lâu quá nên xảy ra vấn đề không, cho nên gần như sắp không hiểu tiếng mẹ đẻ nữa.


“Anh đang nói gì...”


Du Liệt đột nhiên lại muốn hôn lên khóe môi cô.


Hạ Diên Diệp vô thức rùng mình, quay mặt đi.


Khiến khóe môi anh dừng lại trước cằm cô.


Ánh mắt gần trong gang tấc kia như có thể làm tan chảy từng centimet của cô trong mắt anh.


“... Giả đấy.” Du Liệt nói khẽ.


Hạ Diên Diệp run rẩy trước giọng nói trầm thấp mê người như sắp hôn lên tai cô kia, lông mi ẩm ướt nhướng lên: “Gì cơ?”


“Đính hôn, vợ sắp cưới, tin kết hôn, chuyện tình cảm...”


Du Liệt nhìn cô: “Đều là giả.”


“... Không thể nào.” Hạ Diên Diệp gần như không quan tâm đến khoảng cách mà quay đầu lại, giơ tay lên đẩy ra khoảng cách cực hạn trước người. Cô vô thức nhìn chiếc nhẫn lạnh lẽo trên bàn tay vẫn còn đang nắm cổ tay cô của anh.


Du Liệt nhìn theo, dừng lại hai giây, sau đó anh buông cô ra, lật mu bàn tay trước mắt cô.


Để cô nhìn thật kỹ.


Các đốt ngón tay thon dài như cây trúc chạm khắc từ ngọc trắng, anh để cô nhìn chiếc nhẫn kia với khoảng cách gần nhất: “Em thấy ai từng đeo với tôi chưa?”


Hạ Diên Diệp vô thức nhớ lại bàn tay cầm túi xách của Hà Y Nguyệt lúc ở sảnh công ty.


... Không có.


“Vốn là có người đấy.” Du Liệt lạnh nhạt nhếch khóe môi lên: “Đáng tiếc khi tôi đưa cho cô ấy, cô ấy chẳng thèm nhìn lấy một cái đã ném hộp xuống, bỏ đi mà chẳng thèm ngoảnh đầu lại.”


Hạ Diên Diệp cứng đờ.


Bản thân là người “gây ra tội ác”, đương nhiên cô biết ‘cô ấy’ trong câu nói này là ai.


Hạ Diên Diệp vô thức nhìn chiếc nhẫn trên tay Du Liệt lần nữa, nhưng lần này cảm nhận lại khác đi, những cảm xúc đảo lộn kia ập tới, gần như khiến cô nghẹt thở.


“Tại sao…?” Hạ Diên Diệp dán sát vào cửa, ánh mắt gần như thất thần. Xuyên qua ngón tay trắng lạnh thon dài, cô nhìn thấy đôi mắt đen láy đang nhìn xuống của anh: “Tại sao vẫn còn đeo nó?”


Du Liệt cúi đầu cười, như tự giễu lại như hiện lên vẻ hung dữ.


Anh buông tay, các ngón tay khẽ siết chặt.


“Đúng rồi, tại sao nhỉ?” Gò má Du Liệt hơi run rẩy, nghiến răng nghiến lợi cười: “Nguyên nhân ấy à, chi bằng em nói cho tôi biết đi.”


“Nhưng anh và Hà Ỷ Nguyệt...”


“Nếu tôi có thể chấp nhận người khác, vậy tại sao còn phải tiếp tục đê hèn bị em giày vò suốt ngày suốt đêm trong bảy năm qua như vậy.”


Con ngươi Hạ Diên Diệp co rụt lại: “Tôi không hề...”


“Em có.”


Du Liệt siết chặt cổ tay cô, muốn kéo cô ra khỏi huyền quan.


Nhưng đôi dép lê màu xám sẫm trên chân Hạ Diên Diệp quá to, khiến cô bị vấp, cô loạng choạng suýt ngã xuống, nhưng trước khi cô tự lấy lại thăng bằng thì người kia đã quay người ôm chầm lấy cô.


Anh hung dữ cụp mắt xuống, liếc nhìn đôi dép lê trên chân cô.


Vài giây sau, anh đã hiểu suy nghĩ của cô.


Đôi môi mỏng của Du Liệt khẽ nhếch lên, lạnh lùng giễu cợt nhìn lại cô: “Thích đi đôi của tôi à?”


“...”


Hạ Diên Diệp bị chọc anh tức đến mức gò má cũng đỏ bừng lên.


Đúng là không biết nên chui vào lỗ nào nữa.


Nhưng càng khó có thể nói ra nguyên nhân thực sự khi anh nói rõ điều này.


Du Liệt vốn định quay người lại lấy dép, nhưng bỗng dừng lại trước khi sải bước. Anh quay người lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Hạ Diên Diệp.


Hồ Ly đang cảnh giác điều gì sao?


Nhưng không kịp phản ứng lại...


Người trước mắt đã khom lưng bế bổng cô lên, đôi dép đi không chắc bay mất một chiếc.


“... Du Liệt!”


Sắc mặt Hạ Diên Diệp trắng bệch.


“Nếu đã không muốn đi đôi của em.” Du Liệt cười khẩy, bế cô đi thẳng ra khỏi huyền quan: “Vậy thì đừng đi nữa.”


“...”


Trái tim Hạ Diên Diệp chợt căng thẳng khi phát hiện nơi Du Liệt bế cô tới là phòng ngủ, cô cứng đờ trong lòng anh, giơ tay lên như muốn đẩy ra, nhưng lại kinh ngạc và thấy áy náy khi Du Liệt nói ra chân tướng.


Du Liệt bế cô tới cuối giường, quay người lại, đặt cô ngồi xuống chiếc ghế ở cuối giường.


Trước khi đứng dậy, anh ôm lấy hai chân cô, thấp giọng cười khẽ: “Em đang nghĩ gì vậy?”


“?”


Hạ Diên Diệp còn chưa kịp tên tiếng, Du Liệt đã lùi lại, nhường chỗ cho bức tường xám đen đối diện với chiếc giường lớn trong phòng ngủ.


Trên tường sạch sẽ chỉ có một khung tranh.


Khung tranh là một hình chữ nhật thẳng đứng, treo trên tường, bên trong là một bức tranh tiêu bản con bướm... Một con bướm màu xanh dương làm trung tâm, còn lại là bướm màu trắng và màu đen bay qua, vô số con bướm to lớn đậm nhạt khác nhau xếp chồng lên nhau tạo thành một bóng dáng mảnh khảnh uyển chuyển. 


Đó là một cô gái, có một mái tóc dài đến eo, dường như đang ôm gì đó trong lòng, yên lặng quay đầu về phía người đang nhìn cô ngoài khung ảnh.


Hạ Diên Diệp cứng đơ trên chiếc ghế cuối giường, không nhúc nhích nổi.


“Bức tranh này đi theo tôi từ California tới Bắc thành, ngày ngày đêm đêm trong bảy năm qua...” Du Liệt giơ tay lên, nhấc chiếc cằm đang cúi xuống của Hạ Diên Diệp lên, bóp nhẹ phần thịt mềm trên vành tai cô, ép cô phải quay sang nhìn anh.


Đuôi mắt anh kìm nén thứ cảm xúc tột độ, giọng nói lại trầm khàn bình tĩnh: “Tôi bị em tra tấn bảy năm, Tiểu Hồ Điệp. Bây giờ em tin rồi chứ?”


“....”


Hạ Diên Diệp im lặng.


Cho đến khi bị Du Liệt đè xuống chiếc giường lớn tối đen.


Hạ Diên Diệp không phản kháng, cô run rẩy nhướng mí mắt lên, đôi mắt vừa trống rỗng vừa buồn bã ngước lên nhìn anh: “Tại sao phải như vậy, anh nên hận tôi mới đúng.”


“Phải, tôi hận em, ... Lại nhớ em suốt ngày suốt đêm.” Du Liệt cúi người, anh vừa kìm nén vừa hung hăng cắn lên thịt mềm trên tai cô, giữ nó giữa môi rồi tra tấn nó bằng sự hung tàn và dịu dàng xen lẫn, giọng nói anh kìm nén sự run rẩy sâu sắc.


Có lẽ là cách quá gần.


Hạ Diên Diệp nghe thấy thứ cảm xúc chân thực sâu thẳm nhất trong giọng nói của anh, nhưng càng khiến lòng cô bức bối khó chịu, trong đầu cô trống rỗng.


“Xin lỗi, Du Liệt, xin lỗi, nhưng tôi không thể...”


Cô còn chưa nói hết đã bị anh giơ tay lên giữ lại.


Du Liệt nắm chặt cằm cô, khiến mỗi thanh âm run rẩy và nghẹn ngào đều tắt ngấm giữa kẽ ngón tay anh. Anh không cho cô lên tiếng, lại hôn lên vành tai, cần cổ, xương quai xanh, mỗi một nơi nhạy cảm của cô như tra tấn. Sau đó lại hôn lên đuôi mắt đẫm lệ của cô, nụ hôn lúc dồn dập lúc thả lỏng.


Nhưng lần này lại khác.


Lần này cho dù cô túm chặt chiếc chăn bông đen sẫm đến nhăn nhúm, cho dù các đốt ngón tay trắng bệch của cô đỏ ửng vì kìm nén, cô cũng không hề giãy dụa một chút nào, mặc cho anh bắt nạt.


Du Liệt vẫn từ từ dừng lại.


Cho dù trong đầu có vô số âm thanh kêu gào thúc giục anh tiếp tục, bộ quần áo ở nhà siết chặt đến mức khó có thể kìm nén, nhưng Hạ Diên Diệp dưới thân anh không hề phản kháng mà là yên lặng kìm nén nước mắt, anh lại càng không đành lòng làm gì cô.


Thế là ngón tay nắm cằm cô chậm rãi buông ra.


Du Liệt đứng lên, giọng anh rất khàn: “Chắc em đã quên, tôi là người kinh doanh từ lâu rồi, Hạ Diên Diệp. Tôi không cần lời xin lỗi của em, tôi chỉ cần em bồi thường thôi.”


“Gì cơ...?”


Hạ Diên Diệp chìm trong nụ hôn nghẹt thở vẫn chưa hoàn hồn lại.


“Em không cần phải cảm thấy áy náy với Du... với bất cứ ai cả.”


Dưới ánh mắt trống rỗng mà chẳng chút phòng bị của Hồ Ly, anh dứt khoát cúi đầu xuống, dựa vào hõm cổ cô, nói khẽ: “Tôi thừa nhận, nhưng tôi sẽ học tập em —— so với cuộc đời của tôi, so với sự nghiệp, gia đình, hôn nhân, cuộc sống... mà em đã bỏ lại rất nhiều thứ ở phía sau. Em dạy cho tôi biết, yêu chỉ là một trò tiêu khiển, kẻ ngu xuẩn mới từ bỏ tất cả vì nó.”


Hạ Diên Diệp run rẩy: “Du Liệt, anh có ý gì?”


Du Liệt khẽ tựa cằm vào hõm cổ cô, giọng nói thờ ơ như một câu nói đùa đánh vào tim cô: “Tôi yêu em, Hạ Diên Diệp.”


“...”


“Tôi sẽ ở bên em mãi mãi, nhưng chúng ta sẽ không có kết cục. Giống như em nói vậy, em sẽ vứt bỏ tôi, cũng sẽ có một ngày tôi chán ngấy em.”


“Đợi tới ngày đó, chúng ta sẽ kết thúc sạch sẽ.”


Hạ Diên Diệp chỉ cảm thấy sức lực cuối cùng sắp bị hơi thở rút sạch:


“Em sẽ như thế.”


Du Liệt cúi xuống hôn lên cổ cô, như một dấu ấn: “Bởi vì em nợ tôi.”


Hạ Diên Diệp khẽ rùng mình, nhắm chặt mắt lại.


“Tôi cho em thời gian một đêm để suy nghĩ.” Du Liệt đứng dậy, lùi ra: “Nhưng ngoài đồng ý ra em không có lựa chọn thứ hai.”


“...”


Du Liệt đi ra khỏi phòng ngủ, khép cửa lại, đi thẳng tới sảnh chính.


Cửa sổ sát đất im lặng không tiếng động.


Du Liệt đạp qua từng tờ tài liệu, đi qua sofa, cuối cùng dừng lại trước cửa kính sát đất ẩn trong màn đêm, khung cảnh ban đêm tuyệt đẹp của một nửa thành phố đang nằm dưới chân anh.


... Bắt đầu từ cái cưỡng hôn mất khống chế kia, tối nay đối với anh mà nói đã trở thành một ván cược.


Cảm giác đạo đức được xây dựng lên trong lòng Hồ Ly quá mạnh mẽ, đến mức cho dù cô đã trả hết món nợ kia cho Du Hoài Cẩn, anh vẫn không chắc chắn cô chịu quay lại bên cạnh mình.


Huống hồ là vào hôm nay vẫn chưa trả hết nợ.


Lúc anh nắm tay cô đè lên cửa cưỡng hôn, anh đã bước một bước nguy hiểm, nhưng không thể rút lại một bước kia được nữa, anh cũng không muốn rút lại.


Muốn thắng được ván cược này, anh chỉ có một quân át chủ bài.


Đó là sự mềm lòng của cô.


Đó là từ lúc cô không còn giãy dụa nữa, Du Liệt bỗng nhớ ra...


Anh biết cô luôn mềm lòng với anh.


Cho nên anh dẫn cô đi xem khung tranh kia, sau đó nói những lời kia với cô ở trước khung tranh.


Anh muốn đè cảm giác đạo đức trong nội tâm cô xuống.


Giữ cô lại bên cạnh anh.


Cho dù phải tự mình dỗ dành lừa gạt cô không ngừng, anh cũng phải khiến cô đè cảm giác đạo đức kia của mình và tất cả sự áy náy với Du Hoài Cẩn xuống, để ở bên cạnh anh.


Đây là dương mưu của anh.


Mà anh biết, anh chắc chắn sẽ thắng.


Bởi vì cô luôn không nỡ để anh thua.


...


Đêm đó Hạ Diên Diệp không rời khỏi nhà Du Liệt.


Nhưng ngoài nụ hôn mất khống chế cảm xúc của anh trước khi thổ lộ ra, dường như Du Liệt cũng không vội “đòi bồi thường” với cô.


Đêm này trôi qua thực sự rất chậm, hai sự mệt mỏi từ cơ thể và tinh thần ập tới, đến bản thân Hạ Diên Diệp cũng không biết mình đã thiếp đi vào giây phút nào.


Cho đến khi tỉnh lại vào nửa buổi sáng, cô mơ màng mở mắt ra.


Trước mắt tối om, ngoài ánh sáng mờ nhạt giữa rèm cửa, cả căn phòng đều chìm trong bóng tối dằng dặc, thậm chí Hạ Diên Diệp không nhớ ra mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy tấm chăn lạnh lẽ trên người có hơi thở từng quen thuộc nào đó.


Cô chỉ tin chắc là không ở nhà mình... Trong phòng ngủ của cô không có rèm che ánh sáng thế này.


Đầu óc trì trệ rất lâu trong không gian trống rỗng khi thức dậy, mảnh ký ức tối qua cuối cùng cũng trở lại trong đầu từng chút một.


Một giây nào đó, Hạ Diên Diệp bỗng nhiên tỉnh lại.


Cô ôm chăn cứng đờ trên giường, cũng nhớ ra hơi thở từng quen thuộc này rốt cuộc cô đã ngửi thấy ở đâu.


...Trên người Du Liệt.


Tối qua, vậy mà cô lại, ngủ ở nhà anh như vậy?


Dưới vẻ mặt ngơ ngác, nội tâm Hạ Diên Điệp như đang sụp đổ.


Cô chỉ đành cứng ngắc tay chân mò xuống giường trong bóng tối, tìm một vòng bên giường lại không thấy đôi dép lê của mình đâu, lại chậm nửa nhịp mới nhớ ra tối qua cô bị Du Liệt bế thẳng vào đây.


Còn nhìn thấy.


Trong bóng tối, Hạ Diên Diệp vô thức đưa mắt nhìn khung tranh dài mơ hồ đối diện cuối giường kia.


Dù bây giờ không nhìn thấy rõ, nhưng cái nhìn tối qua đã đủ khiến cô ghi nhớ rõ ràng trong đầu, chẳng thể xóa nhòa.


Cô không dám tưởng tượng, nếu thực sự như Du Liệt nói, vậy mỗi ngày anh đi ngủ và mỗi ngày anh tỉnh dậy, nhìn hình bóng cô gái với những con bướm đan xen nhau trong khung tranh đang nhìn lại mình, anh sẽ có tâm trạng như thế nào.


Nghĩ đến đây, sự áy náy và đau đớn trào dâng từ trong bóng tối sắp lấn át cả cô.


Hạ Diên Diệp im lặng đi ra khỏi cửa.


Cách khe cửa, dường như cô mơ hồ nghe thấy chút âm thanh.


Là ở phía phòng khách.


Hạ Diên Diệp cẩn thận đẩy cửa ra, ánh sáng tràn vào phòng ngủ, chiếu lên người cô. Hạ Diên Diệp vừa bước một bước đầu tiên đã hơi sững sờ nhìn lại người mình.


Là một bộ váy ngủ màu trắng.


Tối qua anh đưa cho cô.


Rất giống chiếc váy cô từng mặc trong biệt thự nhà họ Du năm đó.


Nhưng đây rõ ràng là bộ mới, không biết Du Liệt mua từ bao giờ, lại đặt bên cạnh từ bao giờ, rõ ràng không biết có dùng được hay không.


Giống như đôi dép lê nằm đơn độc trong tủ giày kia.


Hạ Diên Diệp bỗng càng trở nên buồn bã hơn.


Cô khẽ cụp mắt, đi chân trần, bước một bước rồi dừng lại bên ngoài của.


Bên ngoài chỉ có giọng của Du Liệt.


Cô thở phào.


Hình như Du Liệt đang gọi điện thoại với ai đấy, trong căn phòng rộng rãi và trống trải, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy anh nói một câu, nhưng rất thờ ơ, như không biết tại sao lại không có hứng thú, lơ đãng tỏ ra vẻ lười biếng.


Vậy thì cô vừa khéo có thể chào hỏi một tiếng trước, sau đó rời đi ngay nhỉ...


Du Liệt ngồi dựa vào chiếc ghế cao ở quầy bar của phòng ăn kiểu Tây, cốc cà phê đặt bên cạnh tay, bàn tay cầm bút ghi tài liệu, laptop trước mặt đang mở cuộc họp video...


Hôm nay là Chủ nhật, nhưng một CEO nào đó nổi danh là cuồng ông việc ở Công nghệ kỹ thuật Helena vốn dĩ không có khái niệm về ngày nghỉ gì cả.


Bởi vậy, hôm nay vốn sắp xếp một cuộc họp quản lý cấp cao, Du Liệt là CEO kiêm CTO (giám đốc công nghệ), Quách Tề Đào là phó giám đốc thâm niên kiêm COO (giám đốc điều hành), Nghê Hòa Dụ là phó giám đốc thâm niên kiêm CFO (giám đốc tài vụ), cùng với hơn 10 giám đốc các bộ phận của Công nghệ kỹ thuật Helena... Ngoài những người đi công tác ra, tất cả thành viên đều có mặt.


Nội dung chính của cuộc họp là hoàn tất việc hợp tác với nhà cung ứng nước ngoài đã đàm phán ngày hôm qua, sau đó tiến hành thảo luận nội bộ, đồng thời điều chỉnh các kế hoạch chiến lược liên quan đến một số dự án trọng điểm bị ảnh hưởng hoặc thay đổi bởi việc này.


Kết quả sáng sớm nay, Du Liệt lại không xuất hiện ở công ty.


Cho rằng đêm hôm trước trời cũng không mưa, phó giám đốc Quách và phó giám đốc Nghê sợ đến mức nghi ngờ có phải CEO tuổi trẻ tài cao nhưng cứ làm việc là lại liều mạng có khi nào lại chết sớm hay không. Vừa quá giờ đi làm hai người đã gọi mấy cuộc điện thoại cho các trợ lý của Du Liệt, cuối cùng nhận được tin tức chắn chắn từ trợ lý hành chính, lúc này mới gọi điện cho Du Liệt.


“Chuyện riêng, không đi được. Tôi tham gia cuộc họp online.”


Sếp Du vô cùng lạnh lùng vô tình.


Vì vậy ghế chính để trống, bóng dáng CEO chiếu trên màn hình cuộc họp, chiếm một phần tư không gian của anh.


Cuộc họp này kéo dài hơn hai tiếng.


Lúc Hạ Diên Diệp đi ra, cuộc họp cũng sắp kết thúc.


Đáng lẽ đã kết thúc, nhưng lão Quách không phải con người, lại kiểm tra đột xuất bắt một số giám đốc bộ phận báo cáo công việc hàng tháng.


Giám đốc bộ phận phần mềm nói được một nửa, lão Quách nghe mà nhíu mày, đang cầm nước khoáng lên uống một ngụm, thuận tiện ngẩng đầu lên muốn xem phản ứng của Du Liệt.


Kết quả vừa ngẩng đầu lên, anh ta trừng to mắt:


“Phụt... khụ khụ khụ khụ...”


Quách Tề Đào sặc tới ho dồn dập ngắt lời giám đốc phần mềm, cũng khiến những người khác giật mình.


Bọn họ hoang mang hỏi thăm, lại thấy lão Quách nhìn Du Liệt trên màn hình như nhìn thấy ma.


Mọi người nhìn theo, lần lượt từng người một ngạc nhiên trước hình ảnh phía dưới bên trái màn hình chiếu.


Ngay phía sau Du Liệt đang mặc một chiếc áo sơ mi và quần dài thẳng thớm, trước bối cảnh sảnh chính trống trải của cửa sổ sát đất, bóng dáng một cô gái mặc bộ váy ngủ màu trắng như tuyết, xõa mái tóc đen mềm mại dài ngang vai, đang lẳng lặng đi qua sau lưng Du Liệt.


“...”


Lão Quách ôm trái tim kinh hãi quá độ, giọng nói run rẩy: “Sếp Du, cậu tạm thời đừng quay đầu lại... Nhà cậu có trộm, hay là có ma vậy?”


Du Liệt sợ làm phiền giấc ngủ của Hạ Diên Diệp nên từ lúc bắt đầu đã đeo tai nghe bluetooth, lúc này anh đang cong ngón tay cầm bút viết chữ sột soạt trên bản ghi nhớ bên cạnh, nghe vậy thì đột nhiên dừng lại.


Nhận ra điều gì đó, anh đứng dậy, quay lại nhìn.


Trong phòng khách, cảm nhận được ánh mắt đầy áp lực, Hạ Diên Diệp đột nhiên dừng lại.


Khóe mắt Du Liệt hơi nheo lại.


Mà bên phòng họp, mọi người chỉ thấy khu vực camera trên màn hình laptop bị ngón tay thon dài của người kia ấn lên, anh không hề quay đầu lại gập màn hình laptop xuống, trước camera trở thành một mảng đen.


Chỉ có micro thu nhỏ của tai nghe mới bắt được âm thanh, truyền giọng nói của Du Liệt trở lại phòng họp.


“Có chuyện riêng, chờ một chút.”


“...!!!”


Phòng họp như bị ném một quả bom, sau đó là sự im lặng.


Tất cả mọi người hoang mang ngồi bên cạnh bàn họp.


Mấy giám đốc bộ phận trẻ tuổi đều không nhịn được, khẽ giọng trao đổi thông tin.


“Khung cảnh họp online của sếp Du, là ở nhà sao?”


“Nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ thì đúng là vậy.”


“Vậy cái người vừa đi qua thì sao?”


“Sắp kết hôn thật à? Chẳng phải phó giám đốc Quách đã nói chuyện với nhà họ Hà là giả sao?”


“Trông cũng không phải Hà Y Nguyệt.”


“Ổn định cũng tốt, dù sao cùng là người sáng lập kiêm cổ đông lớn của Helena, tình trạng hôn nhân của người đứng đầu luôn là hạng mục đánh giá rủi ro trong vòng cấp vốn. Ở vòng Pre-C năm ngoái tài trợ, chẳng phải tư bản Chí Nhuệ cũng thắc mắc về việc Du Liệt độc thân nhiều năm chưa kết hôn sao...”


Quách Tề Đào và Nghê Hòa Dụ càng khiếp sợ hơn.


Cùng là đội ngũ quản lý cấp cao cốt lõi, đi trong vòng cấp vốn đều phải chịu vô số cuộc điều tra thẩm định của các tổ chức đầu tư.


Đương nhiên Du Liệt sẽ chia sẻ một số thông tin cá nhân với hai người họ, bọn họ cũng coi như là những người biết rõ về tình trạng tình cảm của Du Liệt.


Nếu không phải biết Hạ Diên Diệp trước, chắc hẳn bọn họ cũng ruột gan rối bời tò mò không biết rốt cuộc là nhân vật thần thiên nào có thể khiến đứa con của trời là Du Liệt bị đánh bại. Vậy nên bữa tối cùng công ty phiên dịch Đông Thạch trước đó, dù có danh tiếng đến đâu cũng không thể đến mức khiến ba người rảnh rỗi tới tham gia bữa tiệc được.


Bởi vậy, cho dù không nhìn thấy mặt, hai người vẫn biết là “nhân vật máu mặt nào” có thể ra vào nhà của Du Liệt.


Nghê Hòa Dụ bình tĩnh lại, trầm ngâm: “Sao lại đột ngột vậy chứ, hôm qua tôi thấy cậu ấy vẫn lạnh như băng với con gái nhà người ta mà, hôm nay đã ở trong nhà rồi sao?”


“Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây.” Lão Quách bực bội ấn lồng ngực.


Anh ta giật mình đến nỗi không thở nổi.


“Phó giám đốc Nghê, phó giám đốc Quách.” Một giám đốc bộ phận ngồi gần không nhịn được, dựa vào mép bàn vươn người qua: “Nghe có vẻ, hai người từng gặp vị kia nhà sếp Du rồi à...?”


Nghê Hòa Dụ cười cười không nói gì.


Quách Tề Đào buông tay xuống, đáp lời qua loa, sau đó không đợi đối phương hỏi thêm lại nói: “Đừng có nghe ngóng từ tôi làm gì, sếp Du của các cậu giữ người lắm, nếu để cậu ấy biết tôi nói chuyện của cậu ấy ra ngoài, vậy thì cấp cao của công ty chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đấy.”


Các giám đốc bộ phận thi nhau bật cười.


Con người Quách Tề Đào ôn hòa, không ra vẻ, bình thường ngoài lúc làm việc cũng nói rất nhiều, bọn họ đều cho rằng Quách Tề Đào chỉ thuận miệng nói đùa thôi.


“Nghe anh nói kìa, đây là ngày đầu tiên chúng tôi đi theo sếp Du sao?”


“Với cái tính của sếp Du, bên cạnh còn chẳng có lấy một trợ lý nữ, lần trước trong bữa tiệc kinh doanh, đối tác người ta còn cười phòng thư ký của CEO chúng ta như một ngôi chùa, âm dương không cân bằng.”


“Đúng đấy...”


Trong phòng họp đang nói đùa thì chợt nghe thấy trong màn chiếu vang lên chút âm thanh.


...


Hình như tai nghe đã bị Du Liệt thuận tay gỡ xuống, đặt trên quầy bar, nhưng hiệu quả thu âm cực tốt, vẫn có âm thanh nhỏ mơ hồ len vào vài câu ngắt quãng.


Lúc này.


Trong nhà Du Liệt.


Khi Du Liệt nhìn sang, Hạ Diên Diệp lại thấy không biết phải làm sao.


Tối qua trải qua quá nhiều chuyện, cô nhất thời không biết phải đối mặt với anh bằng cảm xúc gì... chỉ muốn làm một con đà điểu tạm thời, nhẹ tay nhẹ chân chạy ra ngoài, kết quả vẫn bị bắt được tại trận.


Hạ Diên Diệp nghĩ thôi cũng thấy tuyệt vọng, chỉ đành trơ mắt nhìn anh. Du Liệt liếc nhìn cô, sau đó thong dong tháo tai nghe ra, nhấc đôi chân dài đặt xuống đất, khom người đứng dậy đi thẳng về phía cô.


“Đi đâu vậy?”


Du Liệt hỏi rất tùy ý, dường như có hơi thờ ơ.


Nhưng khác với trạng thái mặc đồ ở nhà tối qua của anh, lúc này anh mặc áo sơ mi quần dài, còn thắt cà vạt.


Cổ tay áo xắn lên một phần ba, lộ ra xương cổ tay và một nửa cẳng tay, những đường cơ rõ nét có đôi phần tính xâm lược.


Chiếc thắt lưng da màu đen thắt chặt vòng eo và phần bụng săn chắc có khóa kim loại màu bạc, cộng với chiều dài đôi chân của anh, lập tức toát ra khí chất của bộ trang phục bán công sở.


Mới đi vài bước, cảm giác áp lực đã ập tới.


Còn cô thì trên người chỉ có một bộ váy ngủ, về lý còn là mượn của anh, tóc tai còn chưa vuốt lại, Hồ Ly vừa rời giường khó có thể không rén.


“Tôi, ra ngoài, lấy quần áo.”


Cô nhẹ nhàng nhấc chân lên, muốn lùi về phía sau.


Còn chưa kịp nhích ra một chút nào.


Đôi mắt sâu thẳm của Du Liệt cụp xuống, dừng trên mắt cá chân cô rồi ghim chặt. Anh liếc nhìn mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh, lười biếng nói: “Còn lùi thêm một bước nữa, hôm nay em đừng hòng ra khỏi cửa.”


Hạ Diên Diệp: “...”


Hạ Diên Diệp: “?”


Hạ Diên Diệp không hề biết câu nói này cũng vang lên bên phòng họp.


Tất cả lãnh đạo công ty đang hóng chuyện: “??????????”


Không phải chứ.


Sếp Du của bọn họ.


Ngoài mặt lạnh lùng như băng.


Âm thầm sau lưng bọn họ.


Hóa ra chơi kích thích như vậy sao?


Nhưng còn chưa hết.


Sau đó, lần đầu tiên bọn họ nghe thấy tiếng cô gái thần bí kia giật mình hô lên:


“... Du Liệt!”


Dù rằng đã nén giọng khi hét lên rồi: “Anh thả tôi xuống mau.”


“Không đi dép mà còn chạy lung tung cái gì.” Giọng nói lạnh nhạt lại từ tính vang lên rõ ràng: “Cái tính hồ ly hoang dã kia của em vẫn chưa sửa à.”


“...”


Phòng họp lặng ngắt như tờ.


Lão Nghê bỗng giơ tay lên, tách tách, đóng cửa sổ cuộc họp lại.


Trong phòng im lặng, các giám đốc bộ phận lập tức có cảm giác đau đớn vì buộc phải dừng lại lúc đang nín thở hóng chuyện, nhiều người trong số họ còn nhìn Nghê Hòa Dụ với ánh mắt oán giận.


“Tôn trọng sự riêng tư, nghe thấy thì cũng nghe thấy rồi, không được nói ra bên ngoài đâu đấy.” Nghê Hòa Dụ nói: “Nếu không sếp Du của các cậu sẽ tính sổ đấy, đừng trách tôi và lão Quách không bảo vệ các cậu!”


Các giám đốc bộ phận nhìn nhau, hiển nhiên đều chưa hoàn hồn được từ sự khiếp sợ ban nãy.


Vài giây sau, ở cuối bàn họp dài, không biết giám đốc bộ phận nào lặng lẽ bật ra một câu.


“Trong nhà sếp Du nuôi một con hồ ly tinh thật à?”


“...”


Một tràng tiếng cười phá vỡ sự im lặng.


Trong tiếng cười, chỉ có giám đốc Phòng vật liệu lộ vẻ khó hiểu.


“Sao thế lão Kỷ?” Giám đốc bộ phận kiểm tra chất lượng bên cạnh cười hỏi.


“Giọng của cô gái này.” Lão Kỷ nghi hoặc: “Sao tôi nghe thấy quen tai vậy nhỉ?”


“Ha ha không thể nào, anh cũng nghe nói sếp Du giấu người rồi đấy, tôi thấy cậu ấy chỉ ước gì có thể xây nhà vàng để giấu lại thôi, chúng ta gặp được ở đâu chứ?”


“Cũng phải...”


Cho dù đáp như vậy, cuối cùng giám đốc Kỷ vẫn cảm thấy khó hiểu vô cùng.


Ở bên kia, trong nhà Du Liệt.


Bế Hạ Diên Diệp lên sofa xong, Du Liệt quay người tới huyền quan lấy đôi dép nữ màu trắng gạo trong tủ giày kia ra, anh đi tới trước sofa, nửa ngồi xuống, đặt bên cạnh chân Hạ Diên Diệp.


“Cần tôi đi vào cho em không?” Du Liệt vừa lạnh nhạt vừa bình tĩnh hỏi.


Bàn chân của Hạ Diên Diệp vừa định vươn ra lập tức rụt trở về, cô hoảng sợ cúi đầu nhìn Du Liệt nửa ngồi trước sofa: “?”


Nếu không phải vẫn còn thấy áy náy với anh, có lẽ cái câu “anh mắc bệnh gì vậy” đã buột ra khỏi miệng rồi.


Du Liệt ngước mắt lên, nói qua loa: “Tôi thấy trong tivi đều như vậy.”


“...Tôi có chân có tay, chạy nhảy bình thường, tự mình đi vào được.” Hồ Ly cảnh giác rụt cổ chân: “Anh lùi về phía sau đi.”


Du Liệt liếc nhìn cô, khẽ cười khẩy.


Rõ ràng anh đang ngồi xổm trước sofa cô đang ngồi, nhìn cô từ dưới lên, nhưng Hạ Diên Diệp lại có cảm giác là lạ như bị người khác tấn công.


Thế là lòng háo thắng trong xương cốt mà cô cố gắng đè nén dễ dàng bị anh khơi dậy.


“Tôi thấy trong tivi cũng rất có lý.”


Du Liệt buông cổ tay đặt trên quần tây xuống, đột nhiên nắm lấy mắt cá chân Hạ Diên Diệp, mỉm cười trước ánh mắt sợ hãi của cô.


Hạ Diên Diệp muốn rút bắp chân về, lại bị anh giữ chặt, kéo tới gần anh từng chút một.


“Em có mang dép hay không, không quan trọng.”


Du Liệt cụp mắt xuống, giơ ngón tay lên, khẽ cọ vào hốc mắt cá chân của cô, lập tức nhận được phản ứng rùng mình giữa ngón tay và lòng bàn tay.


Anh mỉm cười, ánh mắt càng tối hơn.


Trong giọng nói trầm thấp vang lên, vẻ lạnh lùng xa cách và gợi cảm hòa làm một.


Du Liệt ăn mặc chỉnh tề, gập đầu gối lại, bình tĩnh ngước mắt lên: “Tôi thích nghịch mắt cá chân của em.”


“...”


“???????”


-


[Tác giả có lời muốn nói]


..


Á á á á á á á á Du Liệt anh có muốn xem mình vừa nói gì không?!!!!


Viết được một nửa chương này đột nhiên nghĩ tới, bởi vì các mặt về tính cách và môi trường trưởng thành khác nhau, cách thể hiện tình yêu của Hồ Ly sẽ mờ mịt và khắc chế hơn thái gia nhiều, nhưng vẫn có dấu vết.


Như Du Liệt đã nói, năm đó cô đến gần anh từng chút một khiến anh mở lòng, cho dù cô chỉ mềm lòng với anh một lần, Du Liệt cũng sẽ không bao giờ si mê Hồ Ly đến như vậy.

Trước
Chương 51
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 7,192
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 8,330
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 1,381
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 7,961
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 2,649
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 3,925
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 999
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 2,469
Tín Đồ Ngày Xuân
Tác giả: Bắc Đồ Xuyên Lượt xem: 1,638
Đang Tải...