Chương 35: [Buồn bã] (1)
Đăng lúc 09:01 - 08/01/2025
45
0
Trước
Chương 35
Sau

Chiếc Continental màu đen lặng lẽ ẩn mình dưới gốc cây đại thụ bên cạnh cổng trường, lão Dương xuống xe mở cửa xe cho Tống Kinh Hi đã nhiều ngày không gặp.


“Cô Tống.”


Tống Kinh Hi: “Chú Dương.”


Tâm trạng của cô có vẻ không được tốt lắm, lão Dương đáp lại một tiếng, cẩn thận đóng cửa xe cho cô rồi vòng qua vị trí lái.


“Hơi có mùi rượu, anh vừa uống rượu à?” Tống Kinh Hi ngồi xuống, liếc nhìn Chu Hoài Ngạn bên cạnh.


“Ban nãy anh đang đi xã giao.”


“À.” Tống Kinh Hi ngả người ra sau, “Vậy... Vừa rồi anh nói có chuyện gì muốn nói với em? Nếu không quan trọng thì em xuống xe đây.”


“Về nhà rồi nói sau.”


Trong lòng Tống Kinh Hi đang khó chịu, cô nhịn không được tiến lại gần anh, nói: “Không cần về nhà mới nói, nói ngay bây giờ đi.”


Chu Hoài Ngạn nghiêng đầu, người bên cạnh đang nhìn anh với ánh mắt long lanh, dáng vẻ có chút mong chờ, nhưng anh không biết sau khi anh nói ra cô sẽ vui mừng, đau lòng hay là tức giận. 


Anh nhíu mày, cuối cùng cũng cất lời: “Tối nay bố em có gọi điện thoại cho anh, ông ấy muốn nói chuyện với em.”


Bố cô?


Tống Kinh Hi đột nhiên sửng sốt, bởi vì lâu lắm rồi cô không có tiếp xúc với danh xưng này, bây giờ đột ngột nghe thấy khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ: “Ông ấy vẫn còn sống sao?”


Chu Hoài Ngạn: “....”


Tống Kinh Hi im lặng một lát rồi bỗng nhiên nở nụ cười: “Anh mà không nói là em còn tưởng ông ấy sẽ không xuất hiện nữa.”


Chu Hoài Ngạn nhìn ra sự cô đơn của cô: “Nếu bây giờ em không muốn nói chuyện với ông ấy thì cũng không sao, sau này nói cũng được.”


“Nói chứ, em muốn nói chuyện, có gì mà em không nói được.” Tống Kinh Hi đưa tay về phía anh, “Cho em số điện thoại đi, bây giờ em sẽ gọi cho ông ấy.”


Chu Hoài Ngạn không đoán ra được tâm trạng của cô lúc này, nhưng cô muốn nói chuyện, anh đương nhiên sẽ đưa số cho cô.


Tống Kinh Hi nhanh chóng nhập dãy số nước ngoài xa lạ kia vào máy rồi bấm nút gọi đi, chưa tới vài giây sau, cuộc gọi đã được kết nối.


“Alo, Kinh Hi!” 


Tống Kinh Hi siết chặt di động, lặng lẽ hít nhẹ một hơi.


Giọng nói rất quen thuộc, nhưng bây giờ nghe thấy cô chỉ cảm thấy xa lạ.


“Kinh Hi, là bố, là bố đây.”


“Con biết là bố...” Tống Kinh Hi lạnh nhạt nói, “Tống Lập Thanh, bố còn biết gọi điện thoại cho con sao?”


Tống Lập Thanh khựng lại giây lát: “Đương nhiên... Đương nhiên là bố biết, bố vẫn luôn muốn gọi điện thoại cho con, chỉ là bố ở bên ngoài thật sự không tiện, sợ người khác tìm được bố từ chỗ con. Con cũng biết đấy, trước đây công ty chúng ta nợ nần rất nhiều...”


“Hai năm rồi, dù bố không thể gọi điện thoại thì vẫn còn nhiều cách khác để liên lạc mà ạ? Với tư cách là một người cha mà bố chẳng thèm quan tâm đến con gái ruột của mình một chút nào cả.” Tống Kinh Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu rõ ràng rất bình tĩnh nhưng hốc mắt lại nóng rực.


Kỳ thật, ngoài điều đó ra thì cô còn muốn nói rằng bố không biết con lo sẽ lo lắng cho bố sao, bố không thể cho con một chút tín hiệu nào sao.


Thế nhưng cổ họng lại nghẹn ngào, vẫn không nói gì nữa.


Cô cảm thấy như thế rất đạo đức giả, bây giờ cô chỉ muốn châm chọc ông ấy thôi! 


“Phải, đây cũng là vấn đề của bố. Bố không dám liên lạc với con không chỉ vì sợ người khác thế nào, mà vì bố còn sợ phải nghe thấy những lời nói quá thất vọng của con.” Tống Lập Thanh dừng lại một chút rồi nói, “Hơn nữa bố cũng tin tưởng anh Hoài Ngạn của con, cậu ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con, cho nên mới...”


“Sợ con thất vọng...” Tống Kinh Hi chán nản, “Bố cứ thế bỏ con lại mà còn sợ con thất vọng về bố sao?”


“Không phải, không phải bố bỏ lại con, làm sao bố có thể bỏ lại con được! Bố liều mạng làm việc ở bên ngoài, cố gắng vực dậy lại cơ nghiệp, chỉ là vì không muốn con chịu khổ thôi. Bây giờ thì tốt rồi, nhà chúng ta đã trả hết nợ, sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt. Cho nên bây giờ bố mới dám gọi điện thoại cho con, hy vọng có thể đón con về bên cạnh bố.” Tống Lập Thanh nói, “Kinh Hi, hai năm nay bố đã nợ con, bố nhất định sẽ trả hết cho con!”


Tống Kinh Hi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cô nghe được tin tức ông ấy vẫn sống tốt và bình an vô sự. Chỉ là hai năm nay ông ấy chẳng quan tâm đến cô làm cho cô sinh lòng khúc mắc.


“Con không đi! Bố nói đi là đi, bố nói không liên lạc thì không liên lạc. Chuyện gì cũng do bố quyết định, bố có quan tâm đến suy nghĩ của con bao giờ chưa?”


“Kinh Hi, bố biết con giận bố, nhưng dù sao bố cũng có nỗi khổ riêng, con đừng giận nữa được không?” Tống Lập Thanh dỗ dành cô, “Đúng rồi, bố nghe Hoài Ngạn nói là con thi đậu đại học Minh Hải ở trong nước, bố thật sự rất vui. Bố đã hỏi thăm rồi, đại học Minh Hải có chương trình trao đổi sinh viên quốc tế hệ đại học, đợi con qua đây rồi bố sẽ bù đắp cho con, chắc chắc sẽ bù đắp cho con thật tốt. Hơn nữa, gia đình chúng ta cũng có thể đoàn tụ với nhau.”


Đã lâu rồi Tống Kinh Hi không gặp ông ấy. Thật ra cô rất nhớ ông ấy, là vừa nhớ vừa giận, bây giờ nghe ông ấy nói như vây, rõ ràng cô rất khó chịu nhưng sống mũi vẫn cay cay. 


“Lập Thanh, Kinh Hi nói thế nào?” Đúng lúc này, đầu dây bên kia loáng thoáng vang lên một giọng nữ, Tống Kinh Hi nhận ra đó là mẹ nhỏ Chu Vân của cô.


Tống Lập Thanh: “Chờ một chút, anh đang nó chuyện với con bé.” 


Chu Vân: “Dạ.”


Hai người thấp giọng nói chuyện, bỗng nhiên có tiếng trẻ con vang lên, nhưng chẳng mấy chốc lại im bặt, hiển nhiên là đã bị người khác ôm đi xa. 


Ấn đường của Tống Kinh Hi giật giật, đột nhiên cô có một suy đoán bất an.


“... Em bé ở đâu ra thế ạ?”


Tống Lập Thanh nghẹn lời, vốn sợ cô nghĩ nhiều nên ông ấy không nói trước, nhưng bây giờ không thể không nói: “Chuyện này, chuyện này là bất ngờ ngoài ý muốn, năm ngoái mẹ con đột nhiên mang thai...” 


Trái tim Tống Kinh Hi chợt lạnh đi, sự xúc động vừa rồi cũng ngưng đọng lại. Biểu cảm của cô như bị nứt toác ra, thoáng chốc đờ đẫn.


“Kinh Hi, bố vốn cũng muốn nói cho con biết chuyện này. Con có em gái rồi, khá giống với con hồi bé, nhưng rất ngoan, con bé ——”


“Không cần nói với con!” Tống Kinh Hi đột nhiên lớn tiếng ngắt lời ông ấy, cô hít sâu một hơi, bỗng chốc lại cảm thấy mờ mịt: “Được, vậy được rồi... Chúc gia đình bố vui vẻ hạnh phúc!” 


“Kinh Hi!”


Tống Kinh Hi thẳng thừng cúp điện thoại, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, tựa như không thể tin được.


Trong sự im lặng đến ngột ngạt, điện thoại di động lại đổ chuông, nhưng cô không nghe máy mà trực tiếp tắt máy.


Chu Hoài Ngạn vừa rồi chỉ ngồi yên bên cạnh không hề quấy rầy, nhưng những gì nghe được cơ bản anh cũng đã nghe thấy hết. 


Trẻ con.... Đúng là có một đứa trẻ con.


Chu Hoài Ngạn nhìn Tống Kinh Hi, cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ nên anh không thấy rõ được biểu cảm của cô, nhưng lại cực kỳ yên tĩnh. 


Như vậy không giống cô, Tống Kinh Hi không vui sẽ nổi giận, trút hết sự bất mãn của mình ra ngoài. 


Chu Hoài Ngạn: “Kinh Hi.”


“Anh, em không muốn nói chuyện, em muốn yên tĩnh một lát.” Tống Kinh Hi siết chặt tay, “Bây giờ anh đừng nghe điện thoại của ông ấy nữa, được không?”


Chu Hoài Ngạn im lặng giây lát rồi đáp: “Được.”


Đêm đó sau khi trở về, Tống Kinh Hi đi thẳng về phòng. 


Chu Hoài Ngạn không quấy rầy cô, anh biết trên chuyện này người ngoài nói gì cũng vô ích, chỉ có thể để cô tự mình tiêu hóa.


Ngày hôm sau đi học, anh đưa cô đến trường, cô ăn sáng trên xe, vẫn không nói gì nhiều. 


Chu Hoài Ngạn biết trong lòng cô không thoải mái nên muốn an ủi cô: “Buổi chiều em có tiết không?”


“Có ạ, buổi tối cũng có một tiết.”


“Vậy buổi tối lúc nào tan học em gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em.” Chu Hoài Ngạn nói, “Kinh Hi, nếu em có gì muốn nói, tối nay chúng ta có thể tâm sự.”


Tống Kinh Hi thoáng dừng động tác, nhanh chóng nói: “Cũng không có gì để nói cả, chẳng qua ông ấy chỉ có thêm một đứa con thôi mà, rất tốt chứ sao, em không hề tức giận. Đúng rồi, buổi tối em tan học hơi muộn, có lẽ sẽ ở lại trường luôn cho tiện.” 


Xe dừng lại, Tống Kinh Hi cầm túi lên, đặt bữa sáng chỉ còn lại hai miếng ở trong xe: “Em đi đây.” 


Cô cũng không đợi anh nói gì đã xuống xe.


Chu Hoài Ngạn nhìn cô bước vào trường. Bây giờ đang là đầu thu, cô có mặc áo khoác, nhưng bên trong vẫn mặc váy ngắn, bóng lưng thon gầy nhìn qua rất mỏng manh.


Anh khẽ nhíu mày, gửi cho cô một tin nhắn: [Hôm nay trời hơi lạnh, có thể sẽ mưa, nếu tiện thì em nên quay về phòng thay sang quần dài sẽ tốt hơn.] 


——

Trước
Chương 35
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
Tác giả: Lục Manh Tinh Lượt xem: 2,296
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 8,336
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 1,391
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 7,979
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 2,653
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 7,208
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 3,930
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 1,004
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 2,471
Đang Tải...