Ánh sáng trắng lạnh lẽo từ chiếc đèn pin hắt xuống.
Chàng trai tựa lưng vào góc tường, đôi chân dài buông thõng, chiếc bóng cao gầy in nghiêng trên nền tường xám nhạt phía sau.
Biệt Chi nhìn thấy dưới chân Canh Dã là tàn thuốc vương vãi khắp nơi.
Cũng chẳng rõ anh đã ngồi trong bóng tối bao lâu rồi.
Mãi cho đến tận lúc này đây, dường như Canh Dã mới giật mình tỉnh giấc vì bị ánh đèn pin rọi tới trước mặt.
Anh hơi ngoảnh mặt đi.
Bàn tay kẹp điếu thuốc đưa lên ngang mày, che khuất đôi mắt.
“Chi Chi, tắt đèn đi.” Giọng anh khàn đặc, nghẹn ngào.
Cho dù Canh Dã đã che đi nhưng Biệt Chi vẫn nhìn thấy. Trong đôi mắt anh giăng đầy tơ máu, đuôi mắt sắc bén ngày thường nay lại đỏ ửng như pháo hoa đêm đông, rực rỡ mà lạnh lẽo. Ngoài bàn tay đang kẹp thuốc, tay còn lại đặt hờ hững trên đầu gối, trên khớp xương và mu tàn tay thấm đẫm những vết máu đã khô sắp nứt ra.
Đã từ rất lâu rồi Biệt Chi chưa từng thấy Canh Dã chật vật như thế này, khiến cô chết lặng tại chỗ.
Mãi một lúc sau Biệt Chi mới bừng tỉnh, vội vàng tắt đèn pin rồi mò mẫm chạy nhanh về phía anh trong bóng tối: “Canh Dã? Anh sao vậy? Anh đánh nhau với ai à, có chuyện gì vậy?”
Cô gái hỏi dồn dập, bước chân càng thêm vội vàng.
Con đường này cô đã đi qua cả nghìn vạn lần, thế mà cô lại quên mất, trước khi ánh đèn pin vụt tắt, chân Canh Dã vẫn đang duỗi thẳng.
Trong bóng tối, cô bị vấp phải, loạng choạng ngã về phía trước.
Nhưng lúc này Biệt Chi nào còn tâm trí đâu mà bám víu, trong lòng cô nóng như lửa đốt, chỉ muốn lập tức được nhìn thấy Canh Dã.
Cơn đau mà cô lo lắng vẫn chưa kịp ập đến thì đã có người trong bóng tối khẽ nghiêng người đỡ lấy cô.
“Bịch”——
Hai bóng hình va vào nhau tạo nên tiếng động nhẹ nhàng.
Canh Dã dang rộng vòng tay đón lấy cô, cả lồng ngực phơi bày không chút đề phòng để mặc cô gái ngã nhào vào lòng. Đôi chân khuỵu xuống của cô vô tình đè lên bụng anh, khiến eo Canh Dã khẽ cong lên, anh cúi đầu, nén lại tiếng rên đau nơi cổ họng.
Biệt Chi gần như ngã vào lòng Canh Dã, ngây người mất hai giây.
Nghe tiếng rên khẽ kìm nén ấy, cô có chút luống cuống đứng dậy, đưa tay lần mò trong bóng tối tìm đến lồng ngực anh: “Có đau lắm không? Hình như em đụng trúng vết thương của anh rồi đúng không? Ở đâu, em——”
Chưa kịp dứt lời, cổ tay cô đã bị những ngón tay đang kẹp thuốc của anh giữ lại.
Tia lửa đỏ rực hắt lên, thiêu đốt bóng tối giữa hai người.
Làn khói nhạt màu lượn lờ xung quanh.
Tay chàng trai rất lạnh, các khớp xương gồ ghề. Anh cứ thế giữ chặt tay cô trước lồng ngực, chẳng hề đẩy ra cũng chẳng hề kéo lại gần.
Như đang muốn cảm nhận sự tồn tại của cô.
Một lúc lâu sau, Canh Dã mới từ từ thở ra một hơi mỏng. Như đã chắc chắn điều gì đó, anh nghiêng đầu, vừa kiềm chế cơn ho khan vừa buông tay cô ra, dụi tắt điếu thuốc vào bên cạnh.
“...Xin lỗi em.” Chờ đến khi tiếng ho dừng lại, Canh Dã quay đầu về, giọng nói khàn đặc càng trầm xuống: “Không trách anh hút thuốc chứ?”
Khoảng khắc ngắn ngủi vừa rồi càng khiến Biệt Chi thêm chắc chắn rằng, trạng thái của Canh Dã vô cùng bất thường.
Chưa một lần nào cô nhìn thấy anh như thế.
Vừa rồi lúc nắm lấy tay cô, bàn tay ấy sao mà lạnh lẽo, như thể biến thành băng vậy. Lại khiến Biệt Chi có một cảm giác rằng chỉ cần chạm nhẹ thêm một chút thôi là anh sẽ vỡ vụn như băng tuyết đó.
Tim Biệt Chi thắt lại, có chút đau nhói, cổ họng như nghẹn lại.
Cô lần mò trong bóng tối, chậm rãi tiến lên phía trước rồi siết chặt lấy áo khoác Canh Dã.
Cô lặng lẽ ôm chàng trai trong góc tường vào lòng.
Giọng cô vẫn không giấu nổi chút run rẩy: “Rốt cuộc anh làm sao vậy, Canh Dã...anh...có phải anh đã khóc không...”
Canh Dã không nói gì, anh chỉ buông lỏng điếu thuốc lá ra, giơ tay lên chậm rãi bao bọc lấy tấm lưng mỏng manh của cô, sau đó kiềm chế mà dùng sức kéo cô vào lòng.
“Không sao... không sao đâu, Chi Chi.” Canh Dã vùi mặt vào cổ cô, giọng nói trầm thấp, tay ôm cô lại càng thêm siết chặt.
Cho đến khi có một giọt nước mắt lăn xuống cổ áo Biệt Chi, nóng đến mức khiến cô rùng mình. Trong khoảnh khắc tăm tối ấy, nó giống như một vì sao băng vụt qua không gian tối đen, lóe sáng trong chớp nhoáng rồi vụt tắt.
Biệt Chi chợt hiểu ra điều gì đó.
Toàn thân cô run rẩy.
“Có phải anh...” Biệt Chi nắm chặt lấy áo khoác bên hông Canh Dã, giọng nói run rẩy không ngừng, “Đã biết rồi không?”
“...”
Canh Dã chỉ im lặng ôm Biệt Chi, vùi mặt vào hõm cổ cô.
Mạch đập dưới cổ cô kề sát từ trán đến sống mũi anh, từng nhịp đập rộn ràng ấy khiến trái tim anh thắt lại. Nó gần trong gang tấc, sống động đến vậy, chỉ cần chạm nhẹ là có thể cảm nhận được.
Suýt chút nữa thôi, có lẽ anh sẽ mãi mãi, mãi mãi không thể nào cảm nhận được nữa.
Trong bóng tối tĩnh mịch vang lên tiếng hít thở gần như nghẹn ngào của chàng trai.
Biệt Chi có thể cảm nhận rõ ràng, lồng ngực Canh Dã đang áp sát vào người cô đang phập phồng dữ dội, tiếng hít thở gần trong gang tấc của anh vì sợ gãi và đau đớn mà không thể kiềm chế nổi sự gấp gáp.
Cô không biết nên làm thế nào, chỉ có thể ôm lấy eo Canh Dã, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng anh: “Em không sao rồi, thật đấy Canh Dã, bệnh của em đã khỏi rồi.”
“...Đồ lừa đảo.”
Giọng Canh Dã khàn đặc, như giấy nhám chà xát trên mặt băng. Nếu là lúc khác, nhất định nó sẽ trở nên lạnh lùng bức người, khí thế đủ để dọa người ta sợ hãi mà lùi bước. Nhưng lúc này lại nghe giống như một con mãnh thú vừa hung dữ lại vừa tủi thân, ngay cả móng vuốt cũng rụt lại, sợ làm tổn thương cô gái đang ôm mình an ủi.
Nghe Canh Dã chịu mở lời, Biệt Chi thở phào nhẹ nhõm.
Cô đau lòng nhưng vẫn cố kìm nén, dịu dàng xua tan bầu không khí u ám nặng nề: “Canh Dã, vừa rồi có phải anh đã nhân lúc trời tối để lén khóc không?”
“Ừ, anh gặp ác mộng.” Canh Dã rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên, anh ghì chặt cô vào lòng, giọng điệu bình tĩnh lại sau khi đã kìm nén cảm xúc, “Anh sợ lắm.”
Biệt Chi thật sự không ngờ tới lý do này. Cô khựng lại giây lát, rồi thở dài: “Nhát gan thế à.”
“Phải...”
Giọng Canh Dã vẫn còn khàn, âm cuối kéo dài: “Nào có gan dạ như em.”
Anh cụp mắt nhìn cô. Hàng mi dài còn đọng nước mắt rũ xuống, dưới chút ánh hoàng hôn le lói bên ngoài cửa sổ hắt vào hành lang, trong đôi mắt ấy phản chiếu một vẻ dịu dàng không hề phòng bị.
Biệt Chi ngẩng đầu nhìn anh vài giây, bỗng nhiên đưa tay lên, đầu ngón tay hướng về phía mắt anh.
Né tránh nguy hiểm là bản năng, đặc biệt là ở những nơi nhạy cảm và dễ bị tổn thương như đôi mắt. Thế nhưng Canh Dã vẫn không động đậy.
Anh chỉ ôm cô, thậm chí còn không chớp mắt, để mặc cho đầu ngón tay cô chạm vào hàng mi dài đang run rẩy của anh.
Giống như chút ánh sáng cuối cùng của ngày bị che phủ.
Canh Dã im lặng một lúc, giọng nói trầm thấp mang theo chút nghẹn ngào chưa dứt, anh chậm rãi mỉm cười: “Mất điện rồi, tối quá Chi Chi à.”
Ngón tay Biệt Chi đang chạm vào lông mi của anh khẽ run lên.
Dưới ngón tay của cô, Canh Dã nhắm mắt lại, khe khẽ nói: “Anh nằm mơ thấy em một mình nằm trên bàn mổ, lạnh lẽo mà cô đơn. Ở đó là nơi đất khách quê người... còn anh thì ngay cả biên giới cũng không thể vượt qua được. Anh bèn nhảy xuống biển, liều mạng bơi về phía em.”
Yết hầu của Biệt Chi nghẹn lại vì xúc động, vành mi cô chợt đỏ hoe: “Canh Dã.”
“Có phải vì mất điện không, Chi Chi?” Canh Dã cúi đầu nhìn cô cười, giọt lệ nơi đuôi mi bỗng rớt xuống, “Nên trong mơ trời mới tối đen như vậy, anh có tìm thế nào cũng không thấy em đâu.”
“——”
Bàn tay Biệt Chi đột nhiên khựng lại.
Nỗi ấm ức, buồn bã và đau lòng cùng lúc trào dâng nhấn chìm lấy cô, những giọt nước mắt đã kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống sau câu nói của anh.
“Anh tìm thấy rồi mà.”
Biệt Chi ôm chặt lấy anh, nghẹn ngào: “Anh tìm được em rồi, Canh Dã.”
-
Sau này khi nhớ lại, Biệt Chi luôn cảm thấy đêm hôm đó có lẽ là một trong những khoảnh khắc chật vật nhất trong cuộc đời của cô và Canh Dã.
Với cô là một trong.
Còn với Canh Dã, có lẽ ‘một trong’ đó có thể bỏ đi.
Bởi vì rất nhiều năm sau đó cô chưa từng thấy Canh Dã rơi lệ nữa. Nên là mỗi khi nhớ lại, ngoài việc cảm thấy xót xa thì cô còn âm thầm tiếc nuối, lúc đó đáng lẽ cô nên lén lấy điện thoại ra quay lại.
Lâm Triết khi được nghe kể lại thì rất đồng tình, đồng thời cũng thấy tiếc hùi hụi mấy ngày liền, vì từ khi quen biết Canh Dã đến nay anh ấy chưa từng thấy anh rơi một giọt nước mắt nào.
Còn với Canh Dã...
Tối hôm đó sau khi ra khỏi phòng tắm, anh cứ khăng khăng rằng mình khóc vì gặp ác mộng.
“...Thật mà.” Canh Dã ôm chặt eo Biệt Chi, ghì cô vào tủ quần áo, “Sao em không tin anh?”
Mái tóc đen nhánh ướt sũng vẫn còn nhỏ nước xuống hõm cổ Biệt Chi.
Biệt Chi mỉm cười đẩy anh ra: “Được rồi, em tin anh, anh còn chưa kịp sấy khô tóc kìa, đừng có chà hết nước lên người em nữa.”
Canh Dã vẫn không chịu buông cô ra.
Biệt Chi bất lực vỗ vỗ vào cánh cửa tủ quần áo: “Anh không muốn thay quần áo nữa đúng không? Bộ đồ kia của anh em đã ném vào máy giặt rồi.”
Gương mặt cô gái đỏ bừng như quả đào mật, chẳng biết là do bị hơi nước nóng phả vào, hay là do hình ảnh thiếu đứng đắn của người nào đó khi chỉ quấn một chiếc khăn tắm lắc lư trước mặt cô.
“Trong nhà em còn có quần áo anh mặc được sao?” Canh Dã đột nhiên cảnh giác, ngẩng đầu khỏi hõm cổ cô, “Bộ đồ cũ lần trước chẳng phải em đã trả lại cho anh rồi à?”
Biệt Chi bị anh chọc cười: “Hóa ra anh còn nhớ lần trước đã cuỗm của em một bộ quần áo nhỉ?”
Canh Dã khẽ nheo đôi mắt dài, cúi thấp người: “Thú nhận đi, trong nhà em tại sao có nhiều quần áo nam như thế? Của Biệt Ngọc à?”
“Không phải, là em mua treo trong nhà để chống trộm.”
Biệt Chi kể cho Canh Dã nghe chuyện hồi trước ở dưới lầu cô được các ông bà đặc biệt quan tâm dặn dò.
Canh Dã như có điều suy nghĩ: “Vậy nên cái hôm ở Vạn Tượng Thành, Lưu Thành Chí bắt gặp em và cái tên rác thải không thể tái chế kia đi mua quần áo cùng nhau là vì chuyện này sao?”
“Phải.” Biệt Chi khựng lại, quay mặt qua nhìn thẳng vào Canh Dã, “Nhưng tại sao anh lại gọi Phí Văn Tuyên như thế?”
“…”
Canh Dã lạnh lùng hừ một tiếng.
Anh giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc cằm đang cố gắng ngẩng cao của Biệt Chi, “Cổ không khỏe à, sao ngẩng cao thế?”
Biệt Chi thản nhiên hất tay anh ra: “Ai bảo anh giở trò lưu manh không mặc quần áo ở nhà em.”
Canh Dã: “?”
“Đừng có đánh trống lảng, giả tạo quá đấy.” Biệt Chi giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Canh Dã, “Chuyện em bị bệnh... là do Phí Văn Tuyên nói cho anh biết đúng không?”
Canh Dã im lặng, trên gương mặt càng thêm phần lạnh lùng.
Biệt Chi nhìn anh vài giây, chợt hiểu ra: “Mà chắc hẳn còn nói rất khó nghe. Có phải anh ta đã nói em không thể sinh con——Ưm?”
Biệt Chi bị bịt miệng bất ngờ.
Qua những ngón tay thon dài mát lạnh che phủ trên mặt cô, Biệt Chi mờ mịt chớp chớp mắt.
“Chuyện không nằm trong kế hoạch thì không cần phải nhắc đến.” Canh Dã cụp mắt xuống, “Hiểu chưa?”
Rõ ràng là sợ cô nhắc lại sẽ buồn, vậy mà còn giả vờ hung dữ với cô.
Khóe mắt Biệt Chi hơi cong lên.
Canh Dã buông tay, xoay người cô một trăm tám mươi độ: “Tìm quần áo đi.”
Anh ngả người ra sau, ngồi xuống giường ngủ của cô.
Chiếc khăn tắm bị kéo ra một khe hở, để lộ đôi chân thon dài trắng muốt lười biếng, chống hờ bên giường.
Canh Dã nhướng mày, vẻ mặt có chút cợt nhả: “Xem gu thẩm mỹ của em như thế nào.”
“…”
Biệt Chi vừa định trêu chọc anh, chợt trở nên căng thẳng.
Cho đến lúc này cô mới sực nhớ ra, bộ còn lại trong nhà chính là bộ quần áo cô mua cùng lúc đó, và vì lý do gì mà cô chưa bao giờ có đủ dũng cảm lấy ra cho Canh Dã xem.
Nhìn thấy cô gái đột nhiên lề mà lề mề trước tủ quần áo, Canh Dã vốn dĩ đang suy nghĩ xem nên làm sao để dời đi suy nghĩ của cô trước đó, bỗng dưng trong đầu lại hiện lên ý nghĩ muốn trêu chọc cô: “Sao vậy? Bộ em mua cho anh chẳng lẽ đen tối lắm hả?”
“...Không phải mua cho anh.” Biệt Chi quay lưng về phía anh, nghiêm nghị sửa lại, “Là để chống trộm.”
“Ồ, chống trộm theo số đo của anh.”
Canh Dã khẽ nhếch môi, nhìn vành tai dần đỏ ửng của cô gái, trên cửa sổ kính thì đang phản chiếu hình ảnh chàng trai đang nở nụ cười một cách phóng túng.
Trong nhà đúng là kiếm không ra bộ đồ nam thứ hai.
Thế nên, cuối cùng Biệt Chi vẫn phải lôi bộ đồ đó ra đưa cho Canh Dã.
Canh Dã thay đồ ở phòng ngủ chính của cô.
Biệt Chi ngồi một mình trên ghế sofa, bất an cọ cọ dép lê chờ đời, thầm nghĩ may mà Liệu Diệp đi theo đoàn phim rồi nên không có ở nhà, chứ không tối nay lại là.....
Chưa kịp nghĩ xong.
“Cạch.”
Cửa phòng ngủ chính mở ra.
Canh Dã kéo cửa ra, một tay móc thấy thắt lưng, uể oải dựa vào cửa, giơ tay lên giữa không trung: “Giải thích chút đi?”
Biệt Chi giả ngốc: “Giải thích cái gì?”
Canh Dã cúi đầu cười, đứng thẳng người dậy đi về phía cô.
Đường ly quần thẳng tắp, tôn lên đôi chân thon dài của anh.
Áo sơ mi trên người rộng rãi, vạt áo được anh tùy ý nhét vào trong thắt lưng, cúc áo chỉ cài vài cúc dưới cùng, nửa trên mở toang. Bên trong là chiếc áo phông đen đang phập phồng lên xuống theo lồng ngực của anh, lộ ra xương quai xanh và sườn cổ trắng lạnh quyến rũ.
—— Giống hệt ngày hôm đó Canh Dã lần đầu tiên xuất hiện ở tòa nhà văn phòng của viện Lý học.
Ngoại trừ việc hôm đó bộ đồ của anh là áo sơ mi màu xám khói, còn bây giờ là áo sơ mi kẻ sọc xanh đậm.
Gò má Biệt Chi hơi nóng lên, lúc người đàn ông đi đến trước mặt, cô đã dời mắt trước một giây.
Canh Dã không hề dừng bước, đôi chân dài đưa bóng hình anh đến trước mặt cô, anh khom người xuống trước ghế sofa, mang theo bóng râm như núi ngọc đổ xuống.
Cuối cùng, chàng trai dùng hai tay nhẹ nhàng khóa chặt Biệt Chi vào giữa lồng ngực mình và ghế sofa.
“Bộ quần áo này em mua lúc nào?”
Biệt Chi mím môi, vành tai nóng nan.
“Để anh nghĩ xem, tính ra thì có phải vào cái tuần anh đến tòa nhà văn phòng viện Lý học tìm em không?” Giọng Canh Dã uể oải, cố tình hạ thấp trêu chọc cô.
Cuối cùng Biệt Chi cũng không nhịn được nữa, cô đỏ mặt quay sang, đôi mắt đen láy long lanh: “Em chỉ là, đúng là, rất tán đồng gu thẩm mỹ của anh thôi.”
“Vậy à.” Canh Dã khẽ cười, càng cúi xuống gần hơn, “Thích quần áo, hay là thích người?”
Mặt Biệt Chi đỏ bừng, khẽ càu nhàu: “...Không biết xấu hổ.”
“Hửm?” Canh Dã khẽ cười, “Xem ra là chỉ thích quần áo thôi nhỉ?”
Trong tình huống này Biệt Chi vừa ngại ngùng không tiện thừa nhận là thích người, lại không nỡ lòng nào nói là thích quần áo, bèn giả câm xem như ngầm đồng ý.
“Được.” Canh Dã gật đầu, dường như tha cho cô rồi, cứ thế đứng thẳng người lên.
Biệt Chi có chút ngạc nhiên.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.
Mãi cho đến khuya sau khi rửa mặt xong, Biệt Chi lê bước từ nhà vệ sinh vào phòng ngủ chính, nhìn thấy Canh Dã ngồi bên giường. Trên người anh vẫn mặc quần áo chỉnh tề, cúc áo sơ mi không cởi ra nút nào, dáng vẻ thoải mái vắt chéo chân dài, mang theo ánh trăng và màn đêm chống tay lên giường chờ cô.
Biệt Chi bỗng dưng cảm thấy có chút bất an, nhưng vẫn đi qua: “Sao anh chưa cởi áo ngoài ra?”
“Chờ em đấy.” Người nọ lười biếng đáp lại.
“Hả? Chờ em làm gì?”
Biệt Chi vừa định đi qua bên cạnh anh thì đã bị Canh Dã giơ tay nắm lấy cổ tay.
Anh kéo cô đến giữa hai chân đang gập lại của mình, giọng nói lười biếng mang theo ý trêu chọc: “Không phải em rất thích bộ quần áo này sao, đương nhiên là để dành cho em rồi.”
“?” Biệt Chi đứng hình.
Lúc này muốn chạy thì đã muộn.
“Thích cỡ nào?”
Những ngón tay thon dài của Canh Dã phủ lên tay cô, từng ngón đan xen vào nhau rồi siết chặt lấy tay cô, vừa nhàn nhã biếng nhác lại bá đạo không cho phép kháng cự.
Anh kéo tay cô sờ lên eo anh.
Ánh trăng le lói hắt qua gương mặt đầy ý cười dịu dàng của anh.
“Cởi cho anh nhé?”
“!”
Nhưng đêm đó cuối cùng Canh Dã cũng chẳng làm gì cả.
Anh chỉ nằm trên giường ôm chặt Biệt Chi, cứ như muốn biến cô thành một chiếc xương sườn rồi giấu vào nơi sâu nhất trong lồng ngực, đặt cạnh trái tim để bảo vệ.
Lúc đầu Biệt Chi chưa ngủ, cô cũng khá phối hợp.
Nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ, có lẽ là do bản năng bị gò bó khiến cô khó chịu, nên có vài lần cô đã rời khỏi vòng tay anh —— Và mỗi lần như thế, Canh Dã đều chợt tỉnh giấc. Giữa đêm khuya yên tĩnh, anh không biết mệt mỏi liên tục xác nhận sự hiện diện của cô, lại ôm cô vào lòng.
Như thể sợ cô sẽ tan thành bong bóng mà biến mất không dấu tích.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cả một đêm Canh Dã gần như chẳng ngủ được ngon giấc.
Đến tận sáng sớm hôm sau, khi Biệt Chi tỉnh giấc ngáp ngắn ngáp dài, quay đầu lại thì nhìn thấy Canh Dã đang tựa người dưới ánh ban mai mờ ảo, cụp mắt yên lặng nhìn cô.
“Anh dậy rồi à? Sớm thế…” Biệt Chi lẩm bẩm, xoay người trong lòng anh, dụi dụi vào lớp áo mỏng của Canh Dã.
Lần này cách nhau rất gần, ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào phác họa rõ nét ngũ quan của anh, thế nên Biệt Chi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Anh có một đường mi dưới rõ nét mà đẹp đẽ, thường bị màu đen nhạt của những đêm thức khuya nhuộm một vẻ uể oải, chẳng những không làm giảm đi vẻ đẹp trai mà càng thêm vài phần phóng túng, vô tình toát lên nét gợi cảm chết người.
Nhưng——
Hiện tại hoàn toàn là dáng vẻ thức trắng đêm.
Biệt Chi bỗng chốc tỉnh táo lại, cau mày ngước mắt nhìn anh: “Anh không ngủ à?”
“... Không muốn ngủ.” Canh Dã nghiêng người nhắm mắt lại, giọng nói lộ ra vài phần mệt mỏi khó giấu, nhưng ngữ điệu vẫn mang theo vẻ cà rỡn, “Đêm đầu tiên chính thức ngủ lại nhà bạn gái nên anh căng thẳng quá.”
Biệt Chi bất lực, đưa tay chọc khẽ vào người anh: “Trông anh sắp rã cả xương ra rồi kìa, căng chỗ nào chứ?”
Cơ ngực dưới đầu ngón tay từ từ căng cứng.
Biệt Chi tò mò cúi đầu: “?”
Kỳ diệu thật.
Cô lại đưa tay chọc vài cái.
Canh Dã: “...”
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp của chàng trai, anh mở mắt, lười biếng liếc xuống: “Chơi vui không?”
“Vui lắm.” Biệt Chi còn định nhấc tay lên rồi hạ xuống lần nữa.
Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị người kia nắm lấy tay kéo ra sau lưng——
Canh Dã vừa rồi còn đang nghiêng người tựa vào cô, bây giờ đã nắm lấy cổ tay cô, đè cô xuống giường.
Lần này Canh Dã không chống người dậy mà cố ý áp sát vào người cô.
Vì vậy, mặc dù cách một lớp chăn mỏng, Biệt Chi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng chỗ nào đó trên cơ thể anh đã thực sự thức tỉnh.
Biệt Chi cứng đờ người, mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, không dám động đậy nhìn Canh Dã: “Không, không vui.”
“Muộn rồi.”
Canh Dã khẽ cười.
Trái ngược hoàn toàn với khí thế kinh người kia, giọng nói của chàng trai uể oải như sắp ngủ thiếp đi đến nơi: “Không phải em hỏi anh căng chỗ nào sao, bây giờ biết câu trả lời rồi chứ?”
“Em sai rồi.” Biệt Chi vội vàng nhận lỗi.
Dừng lại vài giây, cô có chút lo lắng nhìn quầng thâm dưới mắt Canh Dã: “Anh có định ngủ nữa không?”
“Không ngủ nữa. Để anh ôm một lát là được.”
Canh Dã nói xong thì điều chỉnh tư thế, coi Biệt Chi như gối ôm mà đè cô xuống dưới thân, còn nhắm mắt lại.
Biệt Chi vuốt ve mái tóc rối bù của Canh Dã: “Có phải tối qua anh lại gặp ác mộng không?”
“Sợ gặp ác mộng. Luôn cảm thấy chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ rơi vào biển cả không tìm thấy em...” Canh Dã nhắm mắt, giọng nói rã rời như thể linh hồn đã du hành vào vũ trụ.
Biệt Chi buông tay khỏi mái tóc anh, xoa nhẹ gáy Canh Dã như an ủi, khẽ trêu chọc anh: “Em còn tưởng ông chủ Canh chẳng sợ gì chứ.”
Dừng lại giây lát, cô khẽ thì thầm: “Em thích nhất là dáng vẻ không sợ hãi của anh.”
Canh Dã đã buồn ngủ đến mức mí mắt díp lại, nhưng vẫn lười biếng đáp: “Hay là đổi cái khác đi, rõ ràng anh sợ em mà. Em tùy tiện rơi một giọt nước mắt...”
Giọng nói dần tắt.
Vài giây sau, Canh Dã đang dựa vào Biệt Chi bỗng ngẩng đầu, mở đôi mắt ngái ngủ ra, khẽ nheo mắt lại: “Vừa rồi em nói gì cơ?”
Biệt Chi muốn cười: “Em có nói gì đâu?”
Canh Dã có chút bực bội vì cơn buồn ngủ, anh chống người dậy, nhướng mày: “Đừng hòng chối, vừa rồi em nói em thích anh.”
“Không.”
Biệt Chi đưa tay lên, nhẹ nhàng vòng ra sau cổ anh. Cô kéo người anh xuống, hôn lên môi anh.
“Là em yêu anh, Canh Dã.”
-
Biệt Chi chưa bao giờ nghĩ rằng, lần đầu tiên của cô và Canh Dã lại là do cô chủ động.
Canh Dã là một người có tính công kích và xâm lược rất mạnh, dù là trên mọi phương diện. Đôi khi anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần vươn vai lười biếng nằm ở một góc khuất nào đó thôi là cũng đủ mang tới cảm giác tồn tại không thể bỏ qua.
Như mãnh thú phân chia lãnh thổ vậy, chỉ cần anh đặt chân đến là tất cả những đồng loại xung quanh đều cảm nhận được mối nguy hiểm bị xâm phạm.
Kiểu người như vậy, ngay cả khi đánh nhau cũng phải theo nhịp điệu của riêng mình, huống chi là lúc trên giường.
Khi Biệt Chi cởi khóa thắt lưng kim loại của anh ra, buổi sớm mai bên ngoài khung cửa sổ vừa đúng lúc có một giọt mưa rơi xuống bệ cửa.
Nụ hôn của Canh Dã khựng lại.
Biệt Chi nhìn thấy anh khẽ nhíu mày, mở mắt nhìn cô, đôi mắt phượng hẹp dài dài bị cảm xúc kìm nén nhuốm đỏ, từ trong sự lạnh lùng trời sinh đó toát ra vẻ phong tình. Chỉ là ánh mắt ấy dù khó giấu dục vọng đến đâu nhưng khi nhìn cô cũng mang theo chút tỉnh táo sau khi giãy giụa, có chút trách móc.
Khiến Biệt Chi có chút mơ hồ.
Là cô làm không đúng, hay là, anh đang trách cô phân tâm?
Chẳng mấy chốc Biệt Chi đã biết đáp án.
“Không làm.” Canh Dã hơi chống người dậy, chiếc áo thun bị kéo lên hở ra một mảng da thịt trắng nõn, sau đó lại buông xuống. Anh cúi đầu hôn lên vành tai cô, tiếng thở dốc vì kìm nén quá mức mà gần như gợi lên chút đau đớn, “Chi Chi, sẽ đau đấy.”
“…”
Biệt Chi có chút bội phục bản thân.
Trong hoàn cảnh ‘muốn ân ái nhưng bị từ chối’ ấy mà cô vẫn dành ra được chút lý trí. Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng đã có đáp án từ trong biểu cảm có chút ảm đạm lại nhẫn nhịn kìm nén của Canh Dã.
Thế là, trước khi nụ hôn của Canh Dã rơi xuống, cô đã giơ tay lên vòng qua cổ anh.
Mái tóc đen nhánh của anh phủ trên cánh tay trắng nõn của cô, như biển đêm phủ lên bãi cát trắng dưới ánh trăng.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ đột nhiên dồn dập, từng giọt từng giọt rơi trên mặt kính, kéo thành những đường nét xiên xẹo.
“Không ảnh hưởng.” Màn mưa như xuyên qua cửa sổ, mờ mịt len lỏi vào căn phòng nhập nhèm ánh sáng, giọng nói của cô gái bị thấm đẫm nước mưa, ẩm ướt và mơ hồ. Cô áp sát vào cổ anh, giọng điệu như đang thì thầm truyền thẳng vào tai anh, “Em đã sớm khỏi rồi, Canh Dã.”
Biệt Chi nghe thấy hơi thở bên tai như khựng lại giây lát.
Tiếp theo dó là tiếng cười cố tình đè nén như âm mũi. Anh nằm đè lên người cô, trong đôi mắt đen như mực đang dập tắt những tia lửa hừng hực cháy, giọng nói gần như bất lực: “Không ảnh hưởng? Vậy chứ điểm chịu đau của ai thấp như cây mắc cỡ nhỉ?”
“…”
Nói xong câu đó, Canh Dã chống người dậy.
Ánh sáng le lói của buổi sớm chia cắt bóng tối trong phòng, khi anh đứng dậy, Biệt Chi nhìn thấy đôi mắt đen láy ẩm ướt, làn da trắng lạnh, gò má ửng đỏ và đôi môi ướt át của anh. Giống như một bức tranh sơn dầu được phát huy màu sắc tối đa, mỗi nét vẽ đều đậm đà, lôi kéo tầm mắt và lý trí của người khác, gợi cảm một cách tự nhiên.
Chắc hẳn sắp có một cơn mưa rất dài, Biệt Chi nghĩ vậy.
Cô vươn tay nắm lấy cổ tay Canh Dã.
Mạch đập và gân xanh của người đàn ông dưới ngón tay cô nhảy lên dữ dội, vừa hoang dã lại nguy hiểm, nhưng tất cả đều bị anh kìm nén.
Canh Dã chỉ nghiêng người sang một bên giường: “Chốc nữa anh sẽ quay lại ngay.”
Cảm xúc và giọng nói của anh đều kìm nén đến cực hạn, đến mức Biệt Chi cảm thấy cô dường như có thể nhìn thấy sợi dây cung căng cứng trong anh.
Ẩn giấu trong màn mưa là ngọn núi ngọc cao vời vợi, bóng đen bao trùm cả bầu trời như sắp đổ sụp đến nơi.
Biệt Chi chưa bao giờ biết mình thích nhìn thấy núi lở.
Nhưng ngày hôm đó, cô đã biết.
Vì vậy, Canh Dã không đợi được cô gái buông tay, mà lại đợi được hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay cô.
Cô kéo anh, mượn lấy sự vững chãi bất động của anh làm điểm tựa, từ trong bóng tối mềm mại đứng dậy.
Như một chú cá nhỏ quấn lấy cổ tay anh mà trườn lên.
“Không đợi.” Trong hơi thở của chú cá nhỏ xen lẫn sự thanh tao bẩm sinh và hơi ẩm của đêm mưa, như mảnh băng hòa vào ngọn lửa, khiến người ta thở dốc. Ngón tay trắng nõn kéo áo phông của anh ra, “Canh Dã, em muốn.”
“——”
Dây đàn đứt phựt, núi non nghiêng ngả, ánh sáng bừng lên.
Trong cơn mưa triền miên ẩm ướt ấy, sâu trong rừng rậm là chú mèo nhím nhỏ chạy nhảy khiêu khích giữa lãnh địa của mãnh thú, cuối cùng đã dẫm phải cấm địa của chúa tể.
Khi tia sáng đầu tiên xuyên qua màn đêm dày đặc trong rừng sâu, chú mèo nhím nhỏ bị dày vò đến kiệt sức đã hối hận.
Đó hẳn là một cái bẫy.
Ai nấy đều cảm thấy nguy hiểm và mạo phạm, không dám bén mảng đến rìa lãnh địa của anh, nhất định là có lý do.
Mưa mù trong rừng càng dày đặc hơn, đập vào cửa sổ không còn là những sợi sợi mưa nữa mà đã biến thành những giọt mưa nặng trĩu.
“Em, em không muốn nữa.” Giọng nói của Biệt Chi bị cơn mưa lớn làm ướt sũng, nhỏ nhẹ và đứt quãng.
Tận cùng của cơn mưa giống như bị tiếng khóc bất ngờ thay thế.
Bóng cây lay động trên tường.
“Đừng ghé sát tai anh như thế.” Canh Dã thở dài, “...Quá gần rồi.”
Biệt Chi nghẹn ngào không nói nên lời, trong cơn mê man, cô tức giận nhìn anh qua màn sương, như thể đang trách móc anh làm điều xấu xa lại còn đổ tội cho cô.
Chỉ là ánh mắt ấy còn chưa kịp thu lại, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng sầm rền.
Đầu ngón tay của cô gái đột nhiên bấu vào tấm lưng căng cứng của chàng trai.
Lần này, ngay cả tiếng khóc cũng im bặt.
Mưa như trút nước.
Biệt Chi mơ hồ nhìn thấy những đường gân xanh dưới cổ chàng trai, trước đây ở đó chưa từng nổi lên rõ ràng như vậy, giống như mạch cây tràn đầy sức sống, vừa gợi cảm vừa mạnh mẽ.
Đầu ngón tay cô vòng qua cổ anh, không kìm được lòng muốn chạm vào.
“Vừa kêu dừng, lại vừa liều lĩnh khiêu khích.”
Canh Dã giữ chặt cổ tay cô, lần này anh không còn nương tay nữa. Anh ghì chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, tiếng bật ra không phân biệt được là cười khẩy hay thở dài——
“Lần này không ai cứu được em đâu, Biệt Chi.”
-
Núi non trùng điệp.
Ánh dương xua tan màn đêm u ám, từ từ nhô lên từ những đám mây đen chồng chất như sóng biển.
Trước ánh bình minh ngoài cửa sổ, Canh Dã cúi người hôn lên mái tóc hơi ẩm ướt của cô gái, lại hôn lên giọt nước mắt lăn từ khóe mắt cô xuống mái tóc dài.
“Chi Chi, anh muốn em biết.”
Nụ hôn của anh phủ lên môi cô, ngậm lấy tiếng nức nở của cô rồi nuốt xuống: “Cái chết được chia thành hai loại: thể xác và linh hồn.”
Biệt Chi mở mắt ra, đáy mắt mông lung ướt át, cô khó hiểu nhìn anh. Nhưng còn chưa kịp hỏi thì Canh Dã đã dùng một nụ hôn ném cô vào giữa những núi non và biển mây.
Cô nhìn thấy mặt trời rực rỡ ló dạng ngoài cửa sổ, nó đỏ rực như máu, cũng hệt như sự tái sinh.
“Thể xác rồi sẽ lụi tàn.”
Canh Dã cúi đầu hôn Biệt Chi, như muốn khắc sâu vào nơi sâu thẳm nhất của cô một lời thề:
“Ngoại trừ em, linh hồn của anh vô phương cứu chữa.”
-
HOÀN PHẦN NỘI DUNG CHÍNH NHÉ ~
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗