Nơi này đến cùng vẫn là Túy Hoa Lâu, vừa rồi Ma Tu động tay động chân nên mới khiến cho lầu ba xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng cũng không thấy ai tiến vào.
Hiện tại Ma Tu nào đã chết thì đã chết, đã chạy thì đã chạy mất dạng, chỉ có thể nghe được tiếng người truyền đến.
Khanh Linh nhìn Cố Vọng đang gục trên vai mình, trong máu của những Ma Tu đã chết này có Mê Cổ(*), có thể làm cho người ta toàn thân vô lực, mất đi ý thức. Cố Vọng sợ là đã trúng chiêu, chung quy không thể để hắn ở lại được, vẫn nên tiễn Phật thì tiễn đến Tây Phương .
(*)Mê Cổ: cổ độc làm người ta mất đi ý thức, mê muội.
“Linh Si, phụ ta một tay, đưa hắn trở về.”
Tới vách núi cấm, Khanh Linh nhường lại quan tài bằng đá của cô để cho Linh Si đặt Cố Vọng vào.
Trên người Cố Vọng không có vết thương gì khác nhưng bàn tay vẫn còn đang chảy máu. Khanh Linh ra sức cạy mở, lúc này mới phát hiện trong lòng bàn tay của hắn đang cầm một viên Phật châu, mặt trong lòng bàn tay không biết bị thứ gì đâm rách, có rất nhiều vết thương.
Cô khẽ nhíu mày.
Cũng là do cô sơ ý, nếu không cũng không để cho hắn bị thương thành như vậy.
Cô tự trách, gỡ Phật châu của Cố Vọng ra đặt ở bên người hắn, lại xử lý miệng vết thương của hắn một chút, lúc này mới yên tâm.
Thấy hắn vẫn chưa tỉnh lại, cô bước ra ngoài, nhẹ nhàng kéo tấm ván gỗ dựng làm cánh cửa tạm thời.
Chân trước cô vừa đi, người trong quan tài bằng đá lập tức chậm rãi mở mắt ra.
Bởi vì bên cạnh hắn có Phật châu nên ma trơi cũng không dám tới gần. Cố Vọng dường như không hề bận tâm đến chuyện bản thân nằm trong quan tài, chỉ từ từ giơ cánh tay đã được băng bó cẩn thận của mình lên, ánh sáng trong con ngươi đen láy âm u bất định.
Ngược lại tay nghề rất tốt!
Đây là lần đầu hắn biết bản thân có thể mời gọi Quỷ Tu, dù sao với mấy thứ ở trên người hắn, rất nhiều Quỷ Tu thậm chí tránh còn không kịp.
Cặp mắt hoa đào của hắn hơi híp lại, môi mỏng lặng lẽ phun ra hai chữ: Quỷ chủ.
Vào đêm, vách núi cấm càng thêm yên tĩnh, Khanh Linh trở lại trong động, Cố Vọng vẫn chưa có tỉnh lại.
Ngày mai chính là chợ quỷ, hắn bất tỉnh thế này thì làm sao đi mua linh dược được đây?
Quan trọng nhất là… hắn bất tỉnh, cô sẽ không có quan tài mà ngủ.
Quỷ chủ cũ mắc chứng sợ xã hội cũng không ngờ tới trong động của mình sẽ có ngày nhiều thêm một người, nên cũng không chuẩn bị quan tài dư cho “khách.”
Trong nhân sinh quan của Khanh Linh, ăn và ngủ là hai chuyện không thể bỏ qua, tối nay vừa tới đã trãi qua một chuyện như vậy, cô càng gấp gáp muốn ngủ một giấc để lấy lại tinh thần.
Nhưng thấy Cố Vọng vẫn chưa tỉnh dậy, cô cũng không tiện đuổi người đi.
Vì thế đành phải thả một chút quỷ khí ra, từng đám từng đám chuyển động ở trong động tạo thành một cái nệm êm, lại tiếp tục có từng đám khác di chuyển tạo ra gối đầu và chăn mền.
Cô vân vê “chăn mền”, hoàn hảo, ngoại trừ hơi đen một chút ra thì cũng đủ mềm mại, tắt đèn rồi thì nhà ngói cũng như nhà tranh.
Cô chọt chọt chăn mền: “May là mình thích nghi tốt.”
Trước khi chuẩn bị đi ngủ, cô lại đi tới trước quan tài, quan sát tay của Cố Vọng, xác định không có vấn đề gì lớn mới trở về nằm xuống.
Cô nhìn những đốm lửa ma trơi vây quanh, mỉm cười, sờ lên một đốm lửa trong đó: “Tắt đèn, ngủ ngon!”
Ma trơi xì xầm một chút rồi tắt.
Trong động chìm vào bóng tối, Khanh Linh vùi người vào trong quỷ khí, chưa đầy một lát đã ngủ say.
Không biết đã qua bao lâu, trước cái “giường tạm thời” của cô nhiều hơn một bóng người.
Cảm nhận được bất an, ma trơi lại cọ cọ phát ra ánh sáng, cũng không phải màu hồng ấm áp mà là màu xanh biếc âm u, trông có vẻ u ám lạ thường, nhưng không thể tới gần người nọ dù chỉ một chút.
Mượn ánh sáng của ma trơi, Cố Vọng nhìn thấy Khanh Linh ở trong quỷ khí.
Cô cuộn mình thành một hình tròn nhỏ, cơ thể vốn dĩ nhỏ gầy càng có vẻ nhỏ hơn, làn da tuyết trắng ở dưới quỷ khí tối đen đặc biệt tương phản.
Một đêm cứ thế trôi qua…
Cô không làm gì cả, ngược lại còn cả gan ngủ ở bên cạnh hắn?
Cố Vọng cong môi, chậm rãi vươn tay ra, không cảm xúc dừng ở trên cổ cô.
Ma trơi nổ vang lốp bốp, cực kỳ nóng nảy. Cố Vọng hơi giương mắt, ánh mắt còn lạnh lùng đáng sợ hơn cả quỷ khí dày đặc ở vách núi cấm này. Ma trơi nháy mắt như bị định trụ, không có động tĩnh.
Cố Vọng đợi cả đêm nhưng chẳng đợi được cái gì, cũng dần mất hết kiên nhẫn.
Cho dù cô có mục đích gì thì cuối cùng nó cũng không có khả năng trở thành mục đích.
Tay hắn chậm rãi hạ xuống, lúc đang muốn chạm tới cổ của cô, ánh mắt chuyển qua băng vải trên lòng bàn tay mình.
Hắn khẽ nhíu mày.
Hình như ngủ không được yên giấc, người trên giường khẽ nhúc nhích, có thứ gì đó rơi xuống.
Cố Vọng hơi rũ tầm mắt, nhìn tới khối điểm tâm nằm trên mặt đất, đây là cái đĩa mà cô vẫn coi như bảo bối khi còn ở Túy Hoa Lâu.
Ngủ mà còn ôm ở trên giường cơ à?
Cố Vọng dời mắt, không biết là nghĩ đến gì đó, lấy một viên Phật châu xuyên qua đám quỷ khí mềm nhũn này.
Lập tức, quỷ khí giống như sương mù tiêu tán.
Cô đang ngủ say thì bỗng “bịch” một cái rớt xuống đất.
Khanh Linh bị đánh thức có chút mờ mịt, nằm rạp trên mặt đất, còn chưa kịp định thần đã thấy bên cạnh mình không biết từ lúc nào có một người đang đứng. Dưới ánh lửa ma trơi u ám, một thân y phục đỏ rực hiện ra đặc biệt khiến cho người ta sợ hãi.
Dù cô đã tập thói quen điềm tĩnh với mọi việc, nhưng cũng không thể chịu nổi loại kích thích này.
Tiếng kêu sợ hãi mắc kẹt trong cuống họng Khanh Linh, chưa kịp thốt ra thì đã nhìn thấy gương mặt cười như không cười của Cố Vọng, cô đành phải nuốt xuống.
Thực không dám giấu giếm, Cố Vọng mặc một thân y phục đỏ rực, tóc tai rối bù thế này rất là quỷ dị.
Có điều cô phải nhịn xuống, không được hù sợ hắn.
Cố Vọng thấy cô sợ tới mức trợn to mắt, dáng vẻ muốn la lại không la được, khẽ cười một tiếng rồi ngồi xổm xuống, “có lòng tốt” hỏi: “Sao vậy?”
Cô không hề biết cái người trước mặt này chính là kẻ cầm đầu hại mình té tỉnh, mang theo chút hốt hoảng quay đầu nhìn thoáng qua, không thấy bóng dáng cái giường tạm thời của cô đâu nữa.
Cô hơi buồn bực: “Không biết nữa.”
Cô ngồi xuống nhìn hắn, chậm rãi nói: “Công tử tỉnh rồi à?”
Có lẽ là do buồn ngủ chưa tỉnh, khi nói chuyện cô đều dùng giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp, kéo theo một chút mềm mại như bông vải.
Cố Vọng chợt nhớ tới giọng nói nhẹ nhàng trước khi cô ngủ: “Tắt đèn, ngủ ngon.”
Hắn rũ mi mắt: “Ừ.”
“Hôm nay đa tạ cô nương.”
Cô không khỏi liếc mắt nhìn hắn nhiều hơn một chút, lúc còn ở Túy Hoa Lâu mặc dù câu cám ơn này không có lòng biết ơn bao nhiêu, nhưng ít ra cũng không lạ lắm.
“Khách sáo rồi.” Cô đứng lên, sau đó nhìn tới phần điểm tâm bị mình nện cho nát vụn.
Mặt cô hơi đỏ lên, cô có thói quen để đồ ăn vặt ở đầu giường, nhưng trong động này trống trãi không hề có bất kỳ đồ đạc gì chứ đừng nói tới giường. Cho nên cô mới dùng quỷ khí làm ra một cái hộp nhỏ, bỏ mấy khối điểm tâm vào, chắc là vừa rồi trong lúc ngã xuống đã bị rơi ra.
Cô nhặt điểm tâm lên, dùng quỷ khí bao bọc lại ném đi, quay đầu lại phát hiện ma trơi vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn khác với dáng vẻ vui tươi bình thường.
“Này là bị sao vậy?”
Cố Vọng đứng dậy, mí mắt khẽ nhếch, giọng điệu kéo dài: “Không biết…”
Tiếng nói vừa dứt, lửa ma trơi lại điên cuồng bốc lên.
Cô hơi khó hiểu, sờ lên một đốm lửa trong đó trấn an bọn chúng một chút, quay đầu lại thì thấy Cố Vọng đang ngó chừng mình.
Gương mặt rất đẹp, nhưng có lẽ là do ảnh hưởng hoàn cảnh, chung quy cô cứ có cảm giác hắn thoạt nhìn rất tà môn.
Cô nhất thời im lặng, dựa theo lý thuyết thì kẻ tà môn nhất ở chỗ này nên là cô mới đúng.
Cô nhìn thằng vào hắn: “Nhìn ta làm gì?”
Cố Vọng suy nghĩ một chút, duỗi tay ra: “Có thể lại làm phiền một chút nữa không.”
Còn rất khách sáo nữa chứ!
Bàn tay vốn đã được băng bó êm xuôi, lúc này thế nhưng lại chảy máu, băng vải cũng bị máu nhiễm đỏ.
Khanh Linh: “?”
Trước đó lúc cô băng bó đâu có chảy nhiều máu như vậy?
Cô nghi ngờ nhìn mấy giây, thả lửa ma trơi ra, dời một cái ghế tới: “Công tử ngồi xuống trước đã.”
Nói là ghế, đại khái chính là tảng đá được mài qua loa đơn giản, Cố Vọng nghe lời ngồi xuống.
Cô mang dụng cụ băng bó tới, cẩn thận gỡ băng vải trên tay hắn ra.
Cố Vọng rũ mi mắt, trên đầu ngón tay còn lại trống rỗng không có điểm tựa, nhìn động tác cực kỳ cẩn thận của cô, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Cô ngẩng đầu. Ý cười nơi khóe miệng hắn còn chưa tiêu tán, chân mày cũng không nhíu lấy một cái: “Hơi đau.”
Khanh Linh: “…”
Vậy mà hắn còn cười được à?
Cô hơi chần chờ: “Vậy ta làm nhẹ một chút nhé?”
Cố Vọng thong dong trả lời: “Được.”
Miệng vết thương của hắn không biết vì sao lại bắt đầu chảy máu, còn chảy rất nhiều. Hàng mi thanh tú của cô nhíu lại, chuyên tâm cầm máu cho hắn.
Nói đến cũng lạ, cô còn chưa biết phải ra tay thế nào, máu lại đột nhiên ngừng chảy.
Cô liên tục xác nhận rồi mới lần nữa băng bó kỹ lưỡng cho hắn. Bây giờ đêm hôm khuya khoắt, lại yên tĩnh, nhìn không ra nhiều vấn đề lắm. Cô mệt mỏi ngồi xuống, chịu đựng cơn buồn ngủ để băng bó cho xong hai tay của hắn.
Thở dài một hơi, Khanh Linh nhướng mắt nói: “Xong rồi.”
Cố Vọng gật nhẹ đầu: “Đa tạ.”
Khanh Linh không có tâm tư đi phân biệt lời của hắn là thật hay giả, cố nén bối rối hỏi: “Công tử có muốn ngủ thêm một chút không?”
Ánh mắt hắn từ trên bàn tay dời đi, nhìn vẻ mặt bối rối của cô, cười nói: “Không ngủ.”
Ánh mắt cô lập tức sáng lên.
Cô có thể quay về quan tài được rồi.
Cố Vọng làm bộ như không thấy nét mặt vui mừng của cô. Tuy nói tạm thời không có việc gì, nhưng hình như cũng không nên tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này, hắn đứng dậy:
“Hôm nay đã quấy rầy nhiều rồi, Cố mỗ đi trước, cáo từ.”
Khanh Linh: “Bên ngoài trời tối lại có gió mạnh…”
Cố Vọng nhíu mày, như vậy là muốn giữ hắn ở lại sao?
Ngay sau đó, trước mặt hắn lập tức nhiều thêm một đốm lửa ma trơi, đôi mắt cười của cô khẽ híp lại, phất tay: “Ta cho nó đưa tiễn công tử, trên đường cẩn thận.”
Cố Vọng nhìn đốm lửa ma trơi vẫn luôn một mực tránh né mình, lại nhìn qua cô, bất chợt bật cười thành tiếng, lười biếng nói: “Được.”
Tiễn Cố Vọng đi rồi, Khanh Linh cuối cùng đã có thể nằm lại trong quan tài đá của mình. Trong quan tài đá dường như còn có một mùi đàn hương như có như không, chắc là ở trên người Cố Vọng lưu lại, lạ lẫm nhưng dễ chịu.
Thật ra hắn cũng rất tốt, không có khó ở chung đến vậy.
Một đợt nhiệm vụ tạm thời kết thúc, cô yên tâm ngủ thiếp đi trong mùi thơm ngát của Đàn Hương.
Cố Vọng ở một đầu khác đang đi tại vách núi cấm hoang vu của Quỷ Giới, không hề sốt ruột, bóng dáng màu đỏ ở trong bóng tối vô tận giống như quỷ mị.
Hắn khuấy động Phật châu trong tay, hờ hững, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cuối cùng, hắn đứng trước một cái lỗ nhỏ, cực kỳ lễ phép gõ nhẹ lên vách đá.
Bên trong truyền tới một giọng nói khàn khàn: “Ai đó?”
Cố Vọng chậm rãi trả lời: “Khách nhân.”
Bên trong yên lặng một hồi, sau đó có một Quỷ Tu từ từ nhẹ nhàng bay ra, trông thấy người đứng ở trước cửa, Quỷ Tu đột nhiên dừng lại, sắc mặt bất chợt thay đổi: “Ngươi là Phật tu!”
Cố Vọng mỉm cười.
“Ngươi đừng lại đây.” Quỷ Tu cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
“Mua chút đồ.” Cố Vọng ném cái túi to qua, Quỷ Tu di chuyển mở ra, là rất nhiều linh thạch thượng đẳng: “Thanh Mộc Thảo.”
Quỷ Tu do dự nói: “Ngày mai chợ quỷ mới mở.”
Hắn ta còn định ngày mai đi tới đó, xem có thể nâng giá lên nhiều hay không.
Cố Vọng nhếch mi mắt, lạnh lùng cười: “Hoặc là ta tự mình đi vào lấy hoặc là ngươi đưa cho ta, chọn một cái đi!”
Quỷ Tu: “…”
“Đây là địa bàn của Quỷ Giới, Quỷ chủ còn đang ở đây, ngươi đừng vội làm càn.”
Cố Vọng vốn định ra tay tạm thời ngừng động tác lại, hắn nhìn lướt qua lòng bàn tay, không kiên nhẫn “chậc” một tiếng. Một viên Phật châu bắn vào sườn mặt của Quỷ Tu, đốt ra một vết cắt ở trên má trái hắn ta, lời ít ý nhiều: “Chọn đi.”
Quỷ Tu bụm mặt nén giận: “Ngươi chờ, ta đưa cho ngươi.”
Thanh Mộc Thảo bị ném từ xa tới đây, Cố Vọng đón lấy, ngay cả nhìn cũng không nhìn tới một chút, tiện tay bỏ vào trong nhẫn trữ vật.
Hắn nhìn Quỷ Tu đang run rẩy trong bóng tối, ung dung mở miệng: “Quỷ chủ của các người gọi là gì?”
Quỷ Tu thẳng sống lưng đáp: “Khanh Linh!”
Khanh Linh.
Cố Vọng chậm rãi thu hồi Phật châu lau chùi, cong môi: “Trở về cảm ơn quỷ chủ của các ngươi đi.”
Quỷ Tu: “?”
Cố Vọng liếc mắt nhìn hắn ta một chút, cười như không cười: “Hôm nay tâm trạng của ta cũng không tệ lắm.”
Quỷ Tu: “?”
Cố Vọng không muốn hao phí nhiều lời, quay người rời đi.
Ra khỏi vách núi cấm của Quỷ Giới, trời còn chưa sáng. Cố Vọng mới đi được vài bước thì bất chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Dũng Thành, đáy mắt chợt lóe lên vẻ hung ác nham hiểm.
Khanh Linh ngủ một giấc mỹ mãn, ngày hôm sau cực kỳ có tinh thần. Lo lắng tối nay Cố Vọng còn phải đi chợ quỷ, vì để chu toàn, cô quyết định vẫn nên đi nhìn một chút, thuận tiện thêm chút đồ đạc cho góc nhỏ của mình.
Từ vách núi cấm đi ra, mới lên tới chợ quỷ, cô lại đâm phải một tên Quỷ Tu thần sắc có vẻ hơi uể oải.
Quỷ Tu nhìn cô, hơi ngạc nhiên: “Quỷ chủ!”
Bình thường Quỷ chủ cũng không đi tới chợ quỷ này.
Khanh Linh vẫn chưa nhận ra hắn ta: “Ừ.”
Cô hỏi lại: “Ngươi biết ai có Thanh Mộc Thảo không?”
Sắc mặt Quỷ Tu khẽ biến, thoạt nhìn có chút ủy khuất: “Ở chỗ của thuộc hạ chỉ có một gốc Thanh Mộc Thảo, nhưng mà tối hôm qua đã bán đi rồi.”
Động tác của cô hơi khựng lại, giật mình: “Tối hôm qua à?”
Vậy thì Cố Vọng sẽ không mua được rồi?
Quỷ Tu sờ lên mặt, nhỏ giọng cáo trạng: “Là một người tu Phật mặc y phục đỏ tới tìm thuộc hạ mua Thanh Mộc Thảo, thuộc hạ mà không bán thì hắn sẽ ra tay.”
Cô nhìn mặt của hắn ta, “chậc chậc” rồi hỏi: “Hắn có đưa tiền không?”
Hắn còn làm cả loại chuyện này nữa à?
“Có đưa.”
Còn đưa không ít.
Cô nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
Quỷ Tu: “…”
Cô cho rằng hắn ta ủy khuất là bởi vì ít tiền cho nên mới lấy linh thạch ra: “Có phải hắn đưa thiếu hay không?”
Quỷ Tu ngẩn người, mơ hồ không rõ nói: “…Dạ.”
Cô nhân tiện nói: “Vậy thì ta bổ sung thêm cho hắn.”
Quỷ Tu lập tức vui vẻ ra mặt: “Dạ dạ.”
Lúc này, một người bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Chậm đã.”
Khanh Linh và Quỷ Tu đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh có một cô nương đang đứng, trên người mặc đạo bào màu trắng, khuôn mặt mỹ lệ xuất trần. Thật sự là một mỹ nhân dịu dàng, là người của Tiên Môn.
Ở chỗ này đụng phải người trong Tiên Môn cũng không có ai cảm thấy kỳ quái.
Cô nương kia nhìn tên Quỷ Tu này một chút, sau đó mới nói với Khanh Linh:
“Vị cô nương này, Quỷ Tu này nói chuyện cứ ấp a ấp úng, hay là cô nương hỏi hắn ta trước đó đã thu bao nhiêu tiền trước đi?”
Nàng ta vừa dứt lời, trong không khí không hiểu sao xuất hiện một luồng uy áp, eo của Quỷ Tu kia cũng cong gập xuống, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.
Cô nhìn thanh kiếm bên hông cô nương này, trong chớp mắt im lặng, sau đó dời ánh mắt đặt lên trên người Quỷ Tu.
“Ta có viên Thổ Chân Đan ở đây.” Cô nương kia lấy đan dược ra đưa qua, nhíu mày nói: “Đừng để bị người có lòng lừa gạt.”
Quỷ Tu “phịch” một tiếng quỳ xuống, còn chưa ăn đan dược đã nơm nớp lo sợ nói: “Đủ, đủ rồi, tối hôm qua hắn đưa cho thuộc hạ một ngàn linh thạch.”
Đáy lòng cô “Oa” môt tiếng, một ngàn lận à?
Cố Vọng có tiền như vậy sao?
Thấy thế, cô nương kia mới thu hồi đan dược, dùng lời tốt đẹp nhắc nhở: “Lòng người khó lường, cô nương đừng có quá tin người.”
Khanh Linh nhìn ngọc bội bên hông nàng ta, gật đầu: “Đa tạ.”
Cô hơi có vẻ đăm chiêu, hỏi: “Không biết cô nương xưng hô thế nào?”
Nàng ta mỉm cười đáp: “Cổ Vũ Yên.”
Trong lòng cô “à” một tiếng.
Thì ra là nữ chính, khó trách hào quang nhân vật chính trên đỉnh đầu mạnh như vậy, may là Cố Vọng không có ở đây.
Cô có qua có lại: “Ta gọi là Khanh Linh.”
Cổ Vũ Yên dường như chỉ đúng dịp nhắc nhở cô một cậu, nói xong lập tức cáo từ, cô cũng không ép ở lại.
Cô nhìn Cổ Vũ Yên rời đi, ánh mắt bất chợt hơi khựng lại.
Cổ Vỗ Yên đi về phía một nam tử ở cách đó không xa, cô còn mơ hồ nghe được nàng ta gọi một tiếng “sư huynh.”
Nam tử kia vận một thân y phục trắng, tuấn mỹ xuất trần, phảng phất như núi ở trong tuyết, mờ nhạt nhưng lại xa không với tới. Y chỉ là đứng ở nơi đấy lại không hề hòa lẫn với người lui tới bên cạnh, đứng cùng một chỗ với Cổ Vũ Yên, được gọi là sư huynh thì chỉ có nam chính Lâm Ngân Chi.
Dường như đã nhận ra ánh mắt của cô, Lâm Ngân Chi đột nhiên nhìn lại, chỉ là thản nhiên nhìn một chút, tầm mắt chạm vào nhau sau đó y bình tĩnh dời mắt.
Bên này Cổ Vũ Yên đã đi được một đoạn đường, bất chợt lên tiếng hỏi: “Sư huynh, vì sao phải quản loại chuyện này?”
Trong con ngươi đen láy của Lâm Ngân Chi không hề có cảm xúc: “Đúng dịp mà thôi.”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗