Mơ Xanh Ngâm Đường - Chương 5
Chương 5:
Một ngày trôi qua vô cùng mệt mỏi, bất luận là vào học hay tan học Lê Tốc cũng cảm thấy không thoải mái.
Thật không dễ dàng gì mới đến giờ tan học, cô hẹn Sở Nhất Hàm đến tiệm tạp hóa nhỏ ở cổng trường, uống một cốc trà nóng, mùi dâu tây nóng hổi vào miệng, cơn tức giận cũng dịu đi.
Thực ra trà sữa ở cổng trường trung học số 3 cực kì không chính thống, chỉ đơn giản lấy túi bột đổ ra pha, cốc nhựa cũng không có họa tiết gì.
Kỳ nghỉ hè năm ngoái, Lê Tốc cùng mẹ cô đến thủ đô chơi, ghé qua một tiệm trà sữa ngon có mùi thơm của hồng trà sữa mà tiệm bên này không thể có được.
Nhưng chút hương vị pha cùng nước nóng, trong mùa thu đìu hiu ở miền Bắc như thế này cũng đủ mang lại cho các học sinh cảm giác ấm áp và ngọt ngào với mức giá rẻ.
Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Về đến dưới nhà, Lê Tốc ném cốc trà sữa rỗng vào thùng rác, nhận được điện thoại của Sở Nhất Hàm thì vừa đi lên tầng 6 vừa tán gẫu.
Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng sống trong cùng một tiểu khu, cách trường trung học số 3 xa hơn một chút.
Trong điện thoại, Lê Tốc cũng nghe thấy cái miệng của Triệu Hưng Vượng léo nhéo cằn nhằn về hai người bọn họ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Vui lòng đọc truyện tại trang web lantruyen.vn để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.
Nói là không thể hiểu được độ dính nhau của các cô gái, bình thường ngày nào cũng gặp mặt nhau, đi vệ sinh cũng phải tay trong tay, vậy mà lúc này vừa mới tách ra chưa đến 5 phút đã gọi điện thoại.
Cuối cùng chốt lại một câu: “Mà rốt cuộc là có chuyện gì để nói vậy?”
Lê Tốc cùng Sở Nhất Hàm đồng thanh nói: “Ai cần cậu quan tâm?”
Hai cô gái thật ra cũng không có chuyện gì lớn, nhiều lắm chỉ đang thảo luận buổi trưa mai ăn cái gì, sau khi ăn xong có nên đi đến cửa hàng văn phòng phẩm đi dạo không, lần trước mua được cây bút đẹp, không nỡ ghi chép vào cuốn sổ mới…
Cứ trò chuyện như vậy, Lê Tốc đã lên đến tầng 6, cầu thang này cô leo đã mười năm, một chút thở gấp cũng không có.
Cuối cùng, Sở Nhất Hàm hỏi cô: “À này, hay là cậu thử thương lượng với thầy Cao, để Triệu Béo trở về lại chỗ ngồi cũ?”
“Thầy Cao không đồng ý đâu. Thầy ấy là ma quỷ mà. Nhất định do tớ và Triệu Béo luôn gây rắc rối nên lần này thầy ấy đã cố tình tận dụng cơ hội để tách hai chúng tớ ra. Chẳng phải hồi đó cũng chia cắt bọn mình như vậy sao….”
Lê Tốc bước đến cửa nhà, lấy chìa khóa, nói với Sở Nhất Hàm: “Thôi quên đi, tớ sẽ coi như Cận Duệ không tồn tại.”
Chìa khóa bị kẹt trong ổ khóa, cô còn cảm khái một câu: “Về nhà thật tốt, không có Cận Duệ ở đây, không khí thật trong lành …”
Lời còn chưa dứt, vừa đẩy cửa nhà ra đã thấy Cận Duệ đang đứng trong phòng khách nhà cô, vẻ mặt trông rất hờ hững, nhìn về phía cô.
“…… Nhất Hàm, tớ cúp máy trước đây.”
“Gì cơ?”
“Có chó đến xâm lược.”
“Chó gì? Cậu chờ đã!”
Sở Nhất Hàm trong điện thoại rõ ràng không hiểu ý cô, gấp gáp nói: “Ngày mai đừng quên mang trả băng rôn, lớp phó đời sống đã gọi điện thúc giục rồi, nhớ cầm đấy.”
Lê Tốc cầm điện thoại di động đi đến ghế sô pha. Túi ni lông màu đen đựng băng rôn chào mừng ở bên cạnh cặp sách của Cận Duệ.
Cô trả lời một tiếng rồi cúp máy.
“Cậu, sao lại ở nhà tôi?”
Giọng điệu chất vấn có chút lớn, Lê Kiến Quốc trong phòng bếp thò đầu ra: “Là ông kêu thằng nhóc qua nhà đấy. Hôm nay ông ngoại mua được một miếng thịt ngon, đang tính làm cho hai đứa món thịt rang thì là, vừa lúc chào mừng Cận Duệ trở về. Lần trước không phải Triệu Hưng Vượng còn nói ông nấu rất ngon sao, ăn những hai bát cơm liền.”
Lê Kiến Quốc đưa đĩa rau trộn cho Cận Duệ: “Tiểu Duệ, lát nữa cháu cũng nếm thử nhé.”
Cận Duệ nghe thấy cái tên “Triệu Hưng Vượng” thì hơi nhướng mắt lên liếc nhìn Lê Tốc.
Sau đó nhận lấy đĩa rau trộn, lễ phép nói với Lê Kiến Quốc: “Cảm ơn ông ngoại, làm phiền ông rồi.”
“Khách sáo làm gì, cháu trở về ông ngoại rất vui.”
Lê Tốc nghe Lê Kiến Quốc hớn hở cảm khái:
Mười năm không gặp, Tiểu Duệ thật sự cao lên rất nhiều, tốt tốt tốt, đàn ông như núi, cao lên một chút mới tốt, đầu đội trời chân đạp đất,…
“Aiza, cao hơn ông rất nhiều, hình như còn cao hơn cả Triệu Hưng Vương.”
“1m87 ạ.”
“Khá lắm khá lắm, này Tiểu Duệ, món này cháu cũng bưng lên đi.”
“Vâng.”
Hai người họ trò chuyện rất vui vẻ. Được lắm!
Người mà ông ngoại mời tới, Lê Tốc không thể đuổi đi.
Cô giận dỗi ném chiếc cặp lên ghế sofa rồi lôi cái túi ni lông đen ra ngoài.
Chất lượng túi ni lông đen này không được tốt lắm, hôm qua họ chỉ xách mấy lần mà suýt chút nữa đã rơi ra, bây giờ cô vừa kéo một cái thì chiếc túi đã bị rách, băng rôn tuột ra rơi xuống đất.
Diện tích nhà Lê Tốc rất nhỏ, sống nhiều năm nên đồ cũ không nỡ vứt đi, đồ mới tăng dần theo năm tháng, nay dồn hết vào một chỗ khiến phòng khách trở nên chật chội.
Bàn ăn ở bên cạnh ghế sofa, vì vậy Cận Duệ có thể dễ dàng nhìn thấy tấm băng rôn rơi dưới mặt đất, nội dung đại khái là gì đó.
Anh khom lưng cầm lấy một góc.
Đó thực sự là dòng chữ “Chào mừng trở về”.
“Không phải chào mừng cậu, đừng có mà ảo tưởng!” Lê Tốc ngồi xổm xuống, nhanh chóng giật lấy tấm vải trên tay Cận Duệ.
Người vừa bị mắng một câu đứng thẳng dậy, không nói gì.
Theo động tác của anh, trong túi áo khoác đồng phục học sinh rộng rãi trượt ra một cái hộp gì đó, rơi xuống trúng ngay tấm băng rôn.
Hộp màu đen.
Trên đó in một chuỗi tiếng Anh: Marlboro.
Lê Tốc không biết, nhưng dựa vào hình dạng cũng đoán được, là một bao thuốc lá.
Cận Duệ hút thuốc?
Cô và Cận Duệ hành động cùng lúc, một người nhặt tấm băng rôn, một người cầm lấy bao thuốc lá.
Lê Tốc nhanh hơn, giữ chặt cổ tay Cận Duệ khi anh định nhặt bao thuốc lá lên, thấp giọng nói: “Cậu, đi với tôi qua đây. “
Nói xong, cô thẳng thừng kéo anh đi về phòng mình.
Vừa nhìn thấy tấm băng rôn “Chào mừng trở về”, Cận Duệ cũng không vùng vẫy, để mặc cho Lê Tốc kéo đi, bước vào một căn phòng.
Trong ký ức của anh, căn phòng này từng là của ba mẹ Lê Tốc.
Chiếc giường nhỏ trước kia của Lê Tốc bị chuyển đi, chỉ còn lại một cái giường đôi cỡ bình thường, thì ra chỗ chiếc giường nhỏ ban đầu dùng để đặt một cái bàn học, được xếp gọn trong không gian.
Trong phòng không bật đèn, le lói một ít ánh sáng phản chiếu qua cửa sổ không rõ là ánh trăng hay là ánh đèn phát ra từ những ngôi nhà khác, trong trí nhớ của anh có rất nhiều hình ảnh tương tự.
Cận Duệ dựa vào tường, nhìn xuống cổ tay mình.
Phần lớn khuôn mặt của anh bị ẩn trong bóng tối, đường nét mơ hồ, ánh mắt thờ ơ.
Anh hỏi cô: “Làm gì vậy?”
Lê Tốc buông tay ra, lui về phía sau kéo dài khoảng cách với anh.
Thực ra cô có chút bị anh dọa sợ, lần này Cận Duệ trở về thay đổi rất nhiều, ngoài vẻ thờ ơ ra, cô thậm chí còn cảm nhận được sự thù địch lạnh lùng trong mắt anh.
Cảm thấy khoảng cách đủ an toàn, Lê Tốc mới nói: “Cậu… có vết thương ở thắt lưng, lại còn hút thuốc.”
“Cho nên?”
“Hôm qua, kể cả hôm nay ở trường, cậu đều thờ ơ với tất cả mọi người. Tôi hỏi cậu có nhớ tôi không, cậu nói không nhớ, nhưng lại nhớ rõ ông ngoại tôi, ông gọi cậu đến ăn cơm, cậu vẫn đến…”
Kỳ thật cô muốn hỏi, nếu anh nhớ rõ chuyện khi còn bé của bọn họ, vì sao lại có thái độ với cô như vậy?
Nhưng Lê Tốc cũng cần thể diện, cho nên lời này cuối cùng không hỏi ra miệng.
Cận Duệ cũng không nói.
Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Ký ức cuối cùng của anh về Linh Thành là vụ tai tiếng vào ngày mồng Tám tháng Chạp, giữa cái lạnh đặc trưng của phương Bắc thì thứ lạnh lẽo hơn chính là lòng người.
Trong vụ “hãm hại” “vu oan”, “PUA”* nhằm vào mẹ anh là Trần Vũ, bố anh là Cận Hoa Dương đã kéo toàn bộ khu nhà dành cho người thân của nhà máy cơ khí làm đồng phạm, cũng kéo Linh Thành làm đồng phạm.
*PUA viết tắt của từ Pick-up Artist: nhằm ám chỉ hành động dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục.
Mẹ của anh rất xinh đẹp. Khi còn nhỏ, Lê Tốc cùng anh chơi trò chơi gia đình có từng nói: “Tớ hy vọng lớn lên sẽ trông giống như dì Tiểu Vũ, tớ cảm thấy dì ấy là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian này.”
Nhưng “người phụ nữ đẹp nhất” này, trong mười năm đẹp nhất của đời người từ độ tuổi 28 đến 38, giống như một bông hồng sau thời kỳ nở rộ đã nhanh chóng héo tàn.
Bà ấy trở nên nhạy cảm và mỏng manh, phải kiên trì uống thuốc để kìm nén nỗi buồn u uất trong người;
Chỉ cần nghe thấy từ “Linh Thành” sẽ suy sụp mà rơi nước mắt;
Khi thời tiết lạnh hơn sẽ liên tưởng đến Linh Thành ở phía Bắc, bà ấy lại muốn uống thuốc ngủ;
Trong giấc mơ cũng không thoát khỏi cái ngày mồng Tám tháng Chạp đó, cho nên cả ngày chỉ biết ôm mặt khóc.
Cận Duệ nhớ khi mẹ anh 35 tuổi, mái tóc của bà đã bắt đầu mọc tóc bạc.
Cuối cùng, các cơ quan của bà nhanh chóng bị suy kiệt và chết trên giường bệnh viện đầy mùi nước khử trùng.
Tin đồn mười năm trước là một vụ giết người, không ai có thể nói là vô tội.
Tất cả bọn họ đều là cọng rơm cuối cùng bóp chết con lạc đà.
Về phần Lê Tốc, cô cũng có thể là một trong những cọng rơm ấy, nhưng “tất cả mọi người” này không bao gồm ông ngoại của Lê Tốc, Lê Kiến Quốc.
Cận Duệ nhớ rõ buổi sáng hoang đường đó, không biết tại sao người lái xe lại ngồi trong phòng khách nhà anh cả đêm rồi nói rằng, “Ông chủ sợ vợ không an toàn nên để tôi ở lại bảo vệ”, rồi đột nhiên sáng thức dậy quần áo trên người đã bị cởi hết.
Sau đó Cận Hoa Dương ‘đột nhiên’ đẩy cửa nhà bước vào, túm lấy Trần Vũ vô tội, nói bà ấy ngoại tình, còn tức giận la lối đến nỗi mọi người đều biết rằng ông ta ‘bị phản bội’.
Không thể biện minh, bởi vì người lái xe trong hai năm đó quả thật thường xuyên chạy tới nhà, dựa theo ‘phân phó của ông chủ’, giúp Trần Vũ làm việc nhà hoặc mua đồ phơi quần áo, giúp Trần Vũ đưa đón Cận Duệ.
Từ lâu đã có những lời bàn tán, nói rằng người lái xe ở nhà còn nhiều hơn ông chủ.
Nhưng Trần Vũ cho rằng bà ấy cây ngay không sợ chết đứng, thậm chí còn cho rằng việc “ông chủ bảo anh ta chăm sóc bà chủ khi ông ta đi vắng” là tình yêu của chồng dành cho bà ấy.
Cậu bé Cận Duệ 7 tuổi có thể làm được gì, chỉ biết khóc lóc giải thích giúp cho mẹ mà không ai muốn nghe.
Ngày đó có bao nhiêu gia đình thò đầu ra xem náo nhiệt? Trên mặt bọn họ đều là sự thờ ơ đến lạnh lùng, cùng niềm vui khi thấy người khác gặp họa.
Chỉ có ông ngoại của Lê Tốc, mái tóc của ông khi đó chưa bạc đi nhiều so với bây giờ.
Ông cụ đẩy đám người ra, chạy vào ôm lấy cậu bé Cận Duệ, vẻ mặt nghiêm túc quát mắng ba mẹ anh: “Trước mặt con cái mà một hai cứ muốn bẽ mặt như vậy sao? Trẻ con trông thấy sẽ như thế nào! Xảy ra chuyện lớn, các anh chị là người làm cha làm mẹ, lý ra không nên ở trước mặt đứa nhỏ cãi nhau, thằng nhóc chỉ mới 7 tuổi thôi đấy!”
Lê Kiến Quốc dùng bàn tay to lớn hằn vết chai sạn, bịt chặt đôi tai của Cận Duệ lại.
Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Trong buổi sáng ồn ào đầy những lời lẽ bẩn thỉu đó, chính ông ngoại của Lê Tốc là người đã giành cho Cận Duệ sự bình yên và an ủi, người không còn nơi nào để trốn trong trận gió tanh mưa máu.
Linh Thành là một nơi có không khí lạnh, đường phố ồn ào, các tòa nhà tồi tàn và những người dân có vẻ ngoài giản dị.
Tất cả mọi thứ đều khiến anh nhàm chán.
Nhưng người duy nhất khiến Cận Duệ kính trọng là ông ngoại của Lê Tốc.
Quá khứ hiện về trong tâm trí anh, giữa dòng người ồn ào và náo nhiệt kia, Lê Tốc đứng trước cửa nhà anh, ở phía sau đám đông, chỉ vào Trần Vũ rồi lớn tiếng hỏi: Mẹ ơi, dì ấy chính là hồ ly tinh kia sao?
Khi ấy Cận Duệ đã mệt lả vì khóc, tầm mắt mơ hồ.
Anh không thấy rõ dáng vẻ của Lê Tốc thời điểm đó, nhưng bộ quần áo mới đón Tết của cô thì anh biết.
Có lẽ cô chỉ là một phần nhỏ bé, nhỏ nhất trong đám rơm rạ kia.
Nhưng với Cận Duệ đã mất đi Trần Vũ, anh vẫn không thể thuyết phục bản thân giả vờ không có việc gì mà hòa bình với người bạn thời thơ ấu trước mặt này.
Lê Tốc không hiểu sao Cận Duệ lại im lặng, chỉ thấy rõ ràng ánh mắt anh càng ngày càng lạnh.
Hai người vốn dĩ đang căng thẳng, lại nghe thấy Lê Kiến Quốc ở trong phòng khác vui vẻ gọi bọn họ: “Hai đứa, mau ra ăn cơm tối thôi!”
Giọng điệu giống như khi còn nhỏ, hiền từ và ân cần.
“Tới đây ạ.”
Cận Duệ nói xong liền bước ra ngoài, Lê Tốc vội vàng giữ chặt lấy cánh tay anh: “Cậu định làm gì?”
“Phụ giúp ông lấy bát đũa.”
“…”
Lê Tốc không thể hiểu được sự đối xử khác biệt giữa lời nói và hành động của Cận Duệ đối với cô và ông ngoại cô, cũng không nghĩ ra được, chỉ có thể nhíu mày cảnh giác: “Không ai muốn quan tâm đến việc cậu học thói hư tật xấu, nhưng không cho phép cậu có mục đích gì với ông ngoại tôi!”
Anh trở nên hư hỏng rồi sao?
Cận Duệ cười mỉa mai rồi mở cửa bước ra ngoài.
Phòng khách có mùi thơm của thịt rang thì là, Lê Kiến Quốc làm thêm một vài món ăn phụ và nấu một món canh.
Bàn ăn ở nhà của Lê Tốc rất nhỏ, ghế dựa cũng có chút ọp ẹp, nhưng hơi ấm của thức ăn làm cho nơi này không có biểu hiện gì trông lộn xộn, ngược lại còn cảm thấy ấm áp.
Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Bên ngoài gió lạnh thổi lớn, cửa sổ nhà bếp phủ thêm một tầng hơi nước.
Lê Tốc ngồi đối diện với Cận Duệ, nhìn anh giả vờ lấy lòng Lê Kiến Quốc, khi nói chuyện để lộ ra một chút ngoan ngoãn như lúc còn bé. Cô ra sức cắn miếng sườn giòn rụm trong miệng thành tiếng lộp rộp, sau đó gửi tin nhắn cho Sở Nhất Hàm, chân thành hỏi:
【Tại sao chó cũng có hai mặt? 】
Bữa cơm này cô ăn trong nỗi bực bội khó chịu, ăn xong Cận Duệ vào phòng bếp giúp Lê Kiến Quốc rửa bát, Lê Tốc ở bên ngoài phòng khách nghe ngóng, Lê Kiến Quốc hỏi anh tại sao lại trở về một mình.
Không biết có phải do tiếng nước quá lớn hay không có ai trả lời, Lê Tốc cũng không nghe thấy gì cả.
Một lát sau, cô nghe thấy ông ngoại thở dài nặng nề hỏi: “Chuyện của năm đó cuối cùng giải quyết thế nào rồi? Mẹ cháu vẫn ổn chứ?”
Lần này Cận Duệ nói: “Cháu cũng không rõ lắm, bà ấy đang ở một thế giới khác rồi.”
Ban đầu Lê Tốc vẫn chưa hiểu “một thế giới khác” là có ý gì, mãi cho đến khi Cận Duệ rửa bát xong, tiếng nước chảy dừng lại, xách cặp muốn đi, cô mới phản ứng lại.
Một thế giới khác sẽ không …
Có nghĩa là đã qua đời chứ?
Cận Duệ rời khỏi nhà Lê Tốc, vác cặp sách trên vai, lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, thuần thục gõ ra một điếu rồi ngậm vào miệng.
Toàn bộ tòa nhà dành cho người thân của nhà máy cơ khí được bao bọc trong bóng tối, anh nhìn vào cửa sổ sáng đèn từ nhà này sang nhà khác, lần mò chiếc bật lửa trong túi.
Tất cả mọi người đều đang sống và sinh hoạt.
Chỉ có Trần Vũ đã rời khỏi thế giới này.
Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Phía sau lưng có tiếng động đẩy cửa ra, có giọng nữ mang theo tiếng khóc nức nở gọi anh: “Cận Duệ!”
Anh không chạm vào bật lửa, miệng vẫn đang ngậm điếu thuốc quay người lại, nhìn thấy Lê Tốc mang theo đôi mắt đỏ bừng đuổi theo sau.
Cô gái nhỏ cau mày thật chặt, vừa đi được vài bước đã vội vàng chạy tới, vấp phải một cái hố lồi lõm cũ kỹ trên hành lang, loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống, lao thẳng về phía Cận Duệ.
Trong khoảnh khắc nào đó, “mối thù hận cũ” không còn tồn tại trong đầu nữa.
Anh chỉ theo bản năng đỡ lấy người nhào tới, điếu thuốc đang ngậm hờ bên môi bị cô đụng trúng rồi rơi xuống, nghe thấy cô túm cổ áo anh, vội vàng hỏi: “Dì Tiểu Vũ, vừa rồi cậu nói dì Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì? Một thế giới khác có nghĩa là gì?! “
Cận Duệ rất muốn châm chọc nói ra:
Năm đó không phải các người không phân biệt đúng sai mà bất chấp mạt sát người khác sao? Nếu không vì vậy thì bà ấy cũng đâu gục ngã?
Nhưng anh lại cụp mắt xuống nhìn Lê Tốc, đôi mắt cô rưng rưng, cố gắng đè nén giọt nước mắt.
Những từ ngữ sắc bén định nói ra rồi lại thôi, bàn tay đang nắm cổ áo kia không buông ra, Cận Duệ theo lực của cô hơi khom lưng xuống.
Đèn kích hoạt bằng giọng nói tắt đi, ánh sáng càng trở nên tối hơn, Cận Duệ sợ dọa cô, cau mày dậm chân một cái, chờ khi đèn sáng lại một lần nữa mới mở miệng nói: “Bà ấy đã qua đời rồi.”