Dưới Đóa Hoa Hồng - Chương 19
Chương 19:
Lúc cánh cửa mở ra, Tạ Âm Lâu bất ngờ không kịp phòng bị. Mùi hương gỗ tuyết tùng bí ẩn, quai hàm nhẵn bóng và cả yết hầu gợi cảm của người đàn ông cùng nhau xuất hiện trước mắt cô, vòng eo bị cánh tay anh ôm siết một cái rồi bỗng chốc bế cô lên tủ giày.
Đầu ngón tay cô vô thức nắm chặt áo sơ mi của Phó Dung Dữ tạo ra những nếp nhăn lộn xộn, cũng sờ được vết nước lờ mờ trên lớp vải mỏng đã khá trong suốt trước lồng ngực anh.
“Bên ngoài trời mưa sao?”
Giọng nói vừa dứt, Tạ Âm Lâu lại cúi đầu ngửi trước ngực anh giống như con mèo. Hình như cô ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng. Lúc muốn tiếp tục ngửi thì đã bị ngón tay thon dài của anh giữ chặt phần gáy trắng nõn.
“Thích mùi hương của tôi đến vậy sao?”
Phó Dung Dữ cởi hẳn áo sơ mi ra, gần như bọc kín lấy cô, dùng nhiệt độ sưởi ấm cô.
Cả người Tạ Âm Lâu đều được hơi thở tuyết tùng của anh thẩm thấu, theo làn da thấm vào từng tấc xương tủy khiến đầu óc choáng váng đến mức quên mất muốn hỏi gì. Cô vô thức dựa sát vào người anh: “Thích, còn có khả năng thôi miên hơn cả hương tường vi của tôi.”
Bắt đầu từ lần qua đêm ở khách sạn đó.
Cô đã phát hiện ban đêm có Phó Dung Dữ nằm bên cạnh sẽ ngủ rất ngon giấc.
“Có anh ở bên cạnh.”
“Hửm?”
“…… Là hương thôi miên trong lúc mơ màng.”
Da thịt lộ ra bên ngoài áo sơ mi của Tạ Âm Lâu đã đỏ ửng, đôi mắt cong cong như ẩn chứa tình ý mơ hồ, tất cả dáng vẻ quyến rũ của cô đều chảy vào đôi mắt ấy, những ngón tay trắng nõn bấu chặt lấy anh, lẩm bẩm: “Gọi anh là Phó Hương Hương quả nhiên không sai mà.”
Bàn tay thon dài trắng lạnh của Phó Dung Dữ đùa nghịch mái tóc đen bóng của cô, sợi tóc mềm mượt trượt dài theo đốt ngón tay. Tựa như khắp nơi đều là những thứ liên quan đến cô, khiến anh không khỏi nảy sinh ý đồ xấu, cúi đầu đến gần hỏi:
“Ngay cả lúc này, những lời nói thốt ra từ chiếc miệng này cũng vô cùng mềm mại… Hửm? Em thích mùi hương này đến mức nào? Đến bước hết thuốc chữa chưa?”
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông tấn công vào các giác quan khiến ý thức của Tạ Âm Lâu mê man hỗn loạn. Cô quên mất cuối cùng đã trả lời như thế nào, hoàn toàn chìm đắm trong mùi hương dịu dàng vấn vít quẩn quanh mà Phó Dung Dữ mang đến.
……
Chiếc sô pha bằng nhung màu xanh đậm ở phòng khách đã bị dịch chuyển, đèn bật sáng trưng, Tạ Âm Lâu lười biếng nằm trên ghế. Cô không giả vờ đoan trang nữa, ngón tay đặt ở giữa môi nhẹ nhàng hô hấp một lát rồi quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang thu dọn tàn cục: “Phó tổng, lấy quần áo giúp tôi với, cảm ơn.”
Có lẽ là lại thân quen thêm một chút nên bắt đầu không coi anh như người ngoài mà sai vặt.
Phó Dung Dữ nhìn mái tóc đen dài của cô vấn vít nơi bả vai trắng như tuyết, dáng vẻ nằm bất động chờ người ta hầu hạ mình.
Anh cất bước đi qua, nhặt chiếc áo sơ mi rơi trên thảm trải sàn lên rồi cẩn thận giúp cô mặc vào. Tấm lưng của Tạ Âm Lâu rất đẹp, cứ như được tạc từ ngọc trắng cao cấp. Tầm mắt thâm trầm của anh cứ nhìn chằm chằm vào đó, tựa như mang theo chút ý tứ nóng bỏng.
Làm thu hút ánh mắt của Tạ Âm Lâu, khóe môi cô cong lên lộ ra ý cười: “Phó tổng, mặc quần áo thì mặc quần áo đi, nhìn lung tung đâu vậy?”
“Em không thích à?”
Cô không cho xem, Phó Dung Dữ lại càng thêm hăng hái, cố ý cởi sạch hết cúc áo sơ mi đã cài xong ra.
Chênh lệch sức lực nam nữ quá lớn, Tạ Âm Lâu bị anh vây hãm trên sô pha cũng chỉ có thể xin tha, cũng may là anh chỉ cố ý hù dọa chứ không động tay động chân thật. Anh kề trán vào vành tai cô, nói: “Mua thiếu rồi.”
Thế mà Tạ Âm Lâu lại hiểu ra ngay trong vòng một giây. Cô buồn cười nhìn qua, khóe mắt liếc thấy hình xăm trên cánh tay rắn chắc xinh đẹp của anh đang chống ở bên tai đều là vết răng cắn của cô, giống như một chú mèo nhỏ gặm thành vậy.
Không chờ Phó Dung Dữ nhướng mày giễu cợt, Tạ Âm Lâu đã tiên hạ thủ vi cường*, tung chân đá anh một cái: “Anh đi tắm trước đi, tôi muốn ngủ.”
(*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế.)
Mười phút sau.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước róc rách khiến cho phòng khách yên tĩnh lạ thường.
Tạ Âm Lâu không tiếp tục nằm trên sô pha nữa, cô luôn cảm thấy có mùi. Lúc đứng dậy thì khom lưng nhặt di động trên mặt đất lên.
Lúc này đã nửa đêm rồi, nhóm chủ sở hữu đã nói chuyện xong.
Quá nhiều tin nhắn, Tạ Âm Lâu không có hứng thú để xem từng cái một, cô nhấp mở WeChat của Dư Oanh, soạn tin nhắn rồi gửi qua: ⌈Phó Dung Dữ đến Lịch Thành tìm tớ.⌋
Dư Oanh còn đang đau khổ viết thông cáo báo chí, vừa nghe thấy mùi tin nóng sốt là trả lời cực nhanh: ⌈Cậu với vị sếp lớn này đã tình, mấy, đêm rồi? Sẽ không thật sự phát triển thành bạn… giường cố định đấy chứ!⌋
Tạ Âm Lâu nghiêm túc trả lời từng chữ một:
⌈Có phải anh ta thích tớ không nhỉ?⌋
Dư Oanh: ⌈Từ chuyện anh hùng cứu mỹ nhân giúp cậu giải quyết đám người hâm mộ đưa vòng hoa, lại còn mạnh tay chi tiền đầu tư cho chương trình trên đài truyền hình để cậu nhận được suất mời đặc biệt…… Còn chống lưng giúp cậu gây áp lực cho đạo diễn Trần, cũng đã làm đến mức này, chẳng lẽ sếp lớn đang làm từ thiện ư?⌋
Tạ Âm Lâu rủ mi đọc tin nhắn này mà suy nghĩ thật lâu.
Cho đến khi Dư Oanh lại hỏi: ⌈Đừng nói cậu đã xem vị sếp lớn này là bạn giường cố định rồi đấy chứ?⌋
Đúng là nói trúng tim đen của Tạ Âm Lâu rồi, chỉ là sẽ có đôi chút rắc rối.
Không có gút mắt quan hệ tình cảm, không có chán ngấy đối phương, còn có thể chia tay êm đẹp vui vẻ.
Nếu như Phó Dung Dữ thật lòng thật dạ yêu cô… Nhưng Tạ Âm Lâu không có kinh nghiệm gì về phương diện này hết, cô trả lời: ⌈Anh ấy nấu món cá ngon, cơ thể cũng rất thơm…… Rất khó tìm ra lý do không ngủ với anh ấy.⌋
⌈Tiểu Tiên Nữ à, trong môn sinh học, nếu cậu có thể ngửi được rõ ràng mùi thơm trên cơ thể đối phương, điều đó chứng tỏ gen của cậu bằng một cách nào đó đã giúp cậu chọn anh ta.⌋
Trong khi phổ cập kiến thức cho cô, Dư Oanh không quên nhắc nhở: ⌈Nhớ dùng biện pháp bảo vệ đúng lúc, nếu bị người ba thân yêu hoặc em trai điên khùng của cậu biết được…… Tớ sợ là mấy người đàn ông này của cậu sẽ thương tổn nặng nề đó.⌋
Tạ Âm Lâu không trả lời.
Mối quan hệ danh không chính ngôn không thuận giữa cô và Phó Dung Dữ còn chưa đến mức có thể để cho người nhà biết được.
……
Lúc rạng sáng, Vương Dục nhận được điện thoại của bệnh viện, vội khoác chiếc áo gió màu xám đậm cấp tốc chạy đến.
Đẩy cửa bước vào, trong phòng cấp cứu nhàn nhạt mùi thuốc lá chưa tan đi, Ôn Chước ngồi trên ghế kế bên cửa sổ, tóc cũng rối loạn, vết máu trên quần áo chưa lau khô. Anh ta cúi đầu nghịch bật lửa, dáng vẻ sa sút chật vật này thật giống một con chó bị ăn đánh.
“Cậu điên rồi…… Đánh nhau với người ta trong thang máy, đã thế còn bị đánh tới mức nhập viện nữa chứ.”
Vương Dục xanh mét cả mặt, đi đến lạnh lùng hỏi.
Hồi lâu sau Ôn Chước mới có phản ứng. Anh ta ném bật lửa lên trên bàn, giọng nói mang theo sự trầm khàn sau khi hút thuốc: “Anh Dục, báo cảnh sát giúp em đi.”
“Báo cảnh sát?”
Vương Dục thẳng thừng giội cho anh ta một gáo nước lạnh, lạnh lùng nhấn mạnh rằng: “Đến lúc đó truyền thông nghe tin rồi đến đưa tin cậu là ngôi sao của công chúng lại ẩu đả đánh nhau với người khác, cậu cho rằng đó là tin tức đầu trang hay lắm à?”
Chuyện này nói rõ là cho dù bị đánh hộc máu thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt xuống, không thể để lộ ra, càng không thể báo cảnh sát xử lý.
Vương Dục thấy có chút cảm xúc tồi tệ đè nặng trong ánh mắt Ôn Chước, vì thế nhắc nhở: “Vụ lật thuyền bên phía Mạnh Thơ Nhuỵ quá ghê gớm, nếu cậu cũng xảy ra chuyện, hợp đồng quảng cáo cao cấp đã cùng nhau bàn bạc trước khi hai người các cậu lăng xê chuyện tình cảm sẽ bị treo luôn, tốt hơn hết là giữ được tài nguyên trước đã rồi nói sau.”
Ôn Chước nhíu mày thật chặt, không bận tâm việc này nữa: “Là ai đã mua hot search bôi đen cô ta cả một năm?”
“Không điều tra ra được, bây giờ ekip của Mạnh Thơ Nhuỵ muốn đưa ra giá cao để mua lại gói hot search hằng năm, bên phía Weibo vẫn chưa nhả ra, nói là đối phương ra giá còn cao hơn.”
Vương Dục sợ là đối thủ cạnh tranh của Mạnh Thơ Nhuỵ gây ra. Trong giới giải trí anh lừa tôi gạt này, để xâu xé tài nguyên, chuyện gì cũng có thể làm được.
Trước khi cô ta có chỗ dựa còn thành công marketing phủ kín khắp mạng xã hội, việc này đã sớm khiến cho không ít idol nữ cùng ngành kiêng dè.
Tạm ngưng một lát, Vương Dục tiếp tục nói: “Chương trình quảng bá di sản phi vật thể kia đang rất nổi, ý của người đại diện Mạnh Thơ Nhuỵ là không muốn cứ như vậy chắp tay nhường cho người khác, muốn kéo thêm cậu tham gia lăng xê tình cảm, cứu vãn danh tiếng.”
Ôn Chước không nói nữa, trong đầu hiện ra hình bóng mặc sườn xám của Tạ Âm Lâu, vô tình bả vai suýt nữa gãy xương lại trở nên đau đớn, cảm giác thuốc chẳng có hiệu quả. Anh ta lấy bật lửa đến, hơi có chút bực bội mà chà chà lên nó: “Đạo diễn muốn đuổi cô ấy đi đúng không? Cho nên Mạnh Thơ Nhuỵ muốn dùng phe mình làm lợi thế để đàm phán.”
Vương Dục nói: “Công ty sẽ không để cậu sử dụng Mạnh Thơ Nhuỵ như một công cụ hình người miễn phí, đã sớm nói chuyện xong với người đại diện của cô ta rồi, cậu phải gật đầu, bác trai của cô ta sẽ đầu tư vào bộ phim điện ảnh tiếp theo của cậu.”
Đây vốn chính là việc đôi bên cùng có lợi, Ôn Chước không có lý do để từ chối.
Cho dù anh ta có muốn từ chối tiếp tục gắn chặt cùng Mạnh Thơ Nhuỵ để lăng xê, công ty cũng sẽ có một vạn cách buộc anh ta gật đầu.
Vương Dục nhìn gương mặt Ôn Chước đang bị cái lạnh của phòng cấp cứu mạ lên một lớp ánh sáng nhạt, gương mặt tuấn tú này tuy có chút đểu cáng nhưng lại được fans nữ trên mạng nhiệt tình yêu thích, thái độ của anh ta hiếm khi hòa nhã: “Trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho tốt đi, may mà mặt không bị thương.”
——
Còn vài ngày trước khi chương trình bắt đầu ghi hình tập hai, bên phía Tạ Âm Lâu dành thời gian thiết kế lại bộ sườn xám mà Chu Tự Chi đặt trước, sửa lại dùng yếu tố hoa hải đường, một khi đã bận là cô không chú ý đến Phó Dung Dữ, ban ngày ở suốt trong phường Biệt Chi.
Về phần người đàn ông này, trái lại anh có thể thong thả đi đến quán trà Đắc Nguyệt Đài nghe hát, không chạy đến tiệm quấy rầy nữa.
Đến khi tối trời.
Tạ Âm Lâu vừa về đến chung cư Thiên Phủ đã nghe thấy Phó Dung Dữ chuẩn bị bữa tối cho cô, cơm là loại mềm nhất, cá cũng là loại thơm nhất, tiếp tục ăn thêm ba ngày cũng không chán kỹ năng nấu nướng của anh.
“Đi rửa tay đi.”
Dáng người mảnh khảnh của Phó Dung Dữ mặc một chiếc sơ mi trắng phong phanh cùng với quần dài màu xám, trông vô cùng sạch sẽ, không nhanh không chậm dùng khăn giấy lau đi giọt nước trên ngón tay giữa, cổ tay áo xắn lên còn có thể mơ hồ nhìn thấy hình xăm nơi cổ tay.
Tạ Âm Lâu không thể nói rõ được chỗ nào kỳ lạ với vai diễn chủ nhân căn nhà này của anh.
Rõ ràng là anh mới ngủ lại có mấy đêm thôi mà, sao cứ giống như đã ở chung tám trăm năm vậy? Tốc độ này nhanh đến mức giống như trước đó cô không hiểu tại sao có thể quen thuộc với mùi hương tuyết tùng kia của anh.
Cô đi vào phòng vệ sinh, những ngóc ngách mà mắt có thể nhìn thấy đều được người đàn ông dọn dẹp rất sạch sẽ, cái bồn tắm trắng tinh dùng mỗi đêm được cọ rửa tỉ mỉ, trước bệ còn có một bó hoa hồng điểm xuyết những cánh hoa trắng muốt, ngay cả áo tắm dài của đàn ông cùng những chiếc áo ngủ hai dây của phụ nữ cũng xếp gọn gàng trong giỏ quần áo bẩn.
Trong lúc không để ý, chung cư này cứ thế đã thêm không ít dấu vết của anh.
Tạ Âm Lâu rửa sạch tay, có chút bần thần mà suy nghĩ chốc lát, Phó Dung Dữ có thể hầu hạ người khác như vậy, thật đúng là nhìn không ra người sống trong nhung lụa từ nhỏ. Còn chưa kéo suy nghĩ về lại đã có một bàn tay từ đằng sau thò tới phía trước tắt nước đi, giọng nói dán sát bên tai cô: “Đang lơ đễnh nghĩ gì vậy?”
Không chờ Tạ Âm Lâu quay đầu nhìn đã bị anh bế ngồi lên bồn rửa tay, phần lưng áp vào mặt gương lạnh lẽo, phía trước là anh: “Tôi đang nghĩ……”
Gần đây cô đã hình thành một thói quen, khi gần gũi nói chuyện, ngón tay cô thích mò mẫm cúc áo sơ mi của người đàn ông. Trong lúc lơ đãng đã lặng lẽ lướt qua xương quai xanh tinh tế của anh, đôi môi đỏ mọng khẽ khàng bật hơi, nói: “Anh bỏ công ty chạy đến đây la cà lêu lổng với tôi, không định quay về Tứ Thành sao?”
Phó Dung Dữ phối hợp cởi bỏ cúc áo để cô nghịch, môi mỏng cong lên lộ ra nét cười nhàn nhạt: “Em định khi nào về?”
Tạ Âm Lâu ngẫm nghĩ, hơi rụt đầu ngón tay bị bỏng rát về: “Chắc là chiều ngày mai.”
“Về cùng nhau nhé.” Có qua có lại mới toại lòng nhau, ngón tay thon dài của Phó Dung Dữ cũng chơi đùa nút cài sườn xám ngay cổ cô, rất đứng đắn nói: “Tôi đã mua một căn căn hộ biệt lập cách xa địa điểm ghi hình của em, cách bài trí thì giống hệt như chung cư của em được không? Sau này sẽ sống ở đó.”
Thế này là có ý mời cô sống chung sao?
Tạ Âm Lâu phản ứng chậm mất nửa nhịp, trong đôi mắt đen nhánh phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông. Vẻ mặt anh rất thành khẩn, cố tình giảm bớt tốc độ nói như đang mê hoặc khiến cô gật đầu: “Sau này em đi quay chương trình, tôi sẽ tự mình đưa đón.”
“Phó tổng thế này là định chơi trò ‘kim ốc tàng kiều’* à?” Tạ Âm Lâu duy trì nụ cười nhạt, chầm chậm cài lại cúc áo sơ mi đang mở rộng của anh, trong lòng lại càng đoán trúng lòng dạ mưu mô chước quỷ của Phó Dung Dữ này, không vì bị dụ dỗ mà gật đầu, chỉ nhẹ giọng nói: “Khách sạn là tốt lắm rồi.”
(*kim ốc tàng kiều: giấu giai nhân hoặc người tình trong nhà cao cửa rộng.)
Cô từ chối việc dây dưa quá mức với anh và vẫn tuân thủ giới hạn ấy, người đàn ông lòng dạ thâm sâu như Phó Dung Dữ không thể nào nghe không hiểu ý tứ.
Trên gương mặt anh vẫn mang theo nét cười dịu dàng, nhưng lại dùng bàn tay thon gầy kéo cổ áo sườn xám của cô ra, lộ ra hơi thở nguy hiểm: “Thì ra cô Tạ thích ở khách sạn, tôi còn tưởng em thích ở nhà hơn.”
Sau lưng Tạ Âm Lâu càng dán sát tấm gương, không thể thừa nhận: “Không hề.”
“Ba ngày mà chúng ta dùng hết bao nhiêu rồi?” Phó Dung Dữ biết tỏng tính bướng bỉnh của cô, dễ dàng cởi gần hết cúc áo sườn xám. Anh phải ngắm nhìn cả cơ thể của Tạ Âm Lâu, cẩn thận ngắm nghía một lần, giọng nói quá đỗi trầm khàn xen lẫn với tiếng cười nhẹ nhàng: “Mấy lúc đó cô Tạ mồ hôi đầm đìa đâu có đối xử lạnh nhạt với tôi như bây giờ.”
Đuôi mắt Tạ Âm Lâu hơi nhướng lên rồi cụp xuống, cảm giác ướt át của nốt ruồi giọt lệ kia lại nổi lên: “Ai bảo Phó tổng dũng mãnh thế chứ, cứ một giờ phải đổi một cái mới, bao nhiêu hộp cũng không chịu nổi anh đạt đỉnh.”
Phó Dung Dữ lịch sự mời cô: “Đêm nay phá kỷ lục nhé?”
“……” Còn khuya Tạ Âm Lâu mới muốn phá kỷ lục, đôi chân trần định nhảy xuống đất.
Phó Dung Dữ dễ dàng bắt lấy cô, suy cho cùng cũng đã quen thuộc nhau nên loại chuyện này anh không khách sáo nữa, cánh tay ôm chặt cô vào lòng, nói: “Trước khi về Tứ Thành, tôi muốn ‘tạm ứng’ trước một tuần.”
Mái tóc dài của Tạ Âm Lâu đã xõa tung, áp khẽ chiếc cằm thanh tú vào phần áo sơ mi trên vai anh, giữa làn môi phát ra những tiếng thì thầm không ổn định: “Phó Dung Dữ…… Chẳng phải chỉ từ chối sống trong chung cư của anh thôi sao? Có cần ăn miếng trả miếng nặng nề như vậy không? Anh chờ đấy, chờ về Tứ Thành có cơ hội, tôi sẽ tính sổ từng chuyện với anh…… Trước đây anh đã từng chuẩn bị cho bao nhiêu người phụ nữ đến sống trong căn hộ biệt lập rồi, thủ đoạn ‘kim ốc tàng kiều’ đúng là quá thành thạo.”
Phó Dung Dữ nghe xong thì thấy thú vị, ngón tay thon dài cọ cọ chóp mũi cô: “Công chúa nhỏ nóng tính thế cơ à?”
Tạ Âm Lâu hất tay anh ra, nhặt sườn xám vắt ở mép bồn rửa tay, đơn phương tuyên bố kết thúc câu chuyện ở đây: “Trước khi tạm ứng, bây giờ công chúa nhỏ của anh chết đói rồi, mau mau bế tôi đến phòng ăn ăn cá.”